Chương 2

Chu Ngạn quả là người nói một không nói hai.

Hắn đã nói sẽ giữ người lại, thật sự không làm khó thêm, dắt theo thuộc hạ rời khỏi tân phòng.

“Trời ơi mẹ ơi, hù chết ta rồi.” Tiểu lâu la ngồi phịch xuống đất, hiển nhiên vừa rồi đã bị dọa cho sợ hãi không nhẹ.

Quý Phù Trầm đặt cái đùi gà trong tay xuống, lấy khăn lau sạch tay, vội vàng đỡ hắn dậy an ủi: “Chu... Đại đương gia làm việc có quy tắc, hắn đã không giết ngươi thì sau này chắc cũng sẽ không làm khó đâu.”

“Tiểu công tử, hôm nay may mà nhờ ngài cầu tình giúp, nếu không chắc ta đã chẳng còn mạng mà sống qua đêm nay rồi.” Tiểu lâu la vừa nói vừa định quỳ xuống dập đầu, nhưng bị Quý Phù Trầm kéo lại.

“Hắn vốn có lẽ cũng không định giết ngươi, điều đó không tính là ngươi nợ ta nhân tình.” Kỷ Phù Trầm nói.

“Sao lại không tính? Dao còn giơ lên rồi kia mà...”

Dù trong nguyên tác có nói Chu Ngạn không tùy tiện giết người vô tội, nhưng tình huống lúc đó quá căng thẳng, Quý Phù Trầm cũng không dám chắc hắn sẽ không thật sự ra tay, thế nên mới buột miệng ngăn lại.

“Công tử có ơn cứu mạng, Tiểu Thử ta chẳng có gì báo đáp, từ nay xin nguyện đi theo công tử hầu hạ.”

“Ngươi tên là Tiểu Thử?”

“Dạ, ta sinh vào ngày tiểu thử*¹ nên cha ta đặt tên như vậy, nói rằng tên hèn thì dễ nuôi sống hơn.” Vừa nói, Tiểu Thử vừa cúi người cởi đám dây trói trên chân Quý Phù Trầm.

Thực ra mấy sợi dây đó từ nãy đã bị Quý Phù Trầm lắc lắc cho lỏng gần hết, giờ chỉ lỏng lẻo vắt hờ bên chân.

“Công tử, Đậu Tam chết rồi, sau này ngài định tính sao?” Tiểu Thử hỏi.

“Ta cũng chưa biết nữa.” Quý Phù Trầm thở dài, “Có lẽ sẽ tạm thời ở lại Phượng Minh Trại vậy.”

Nguyên chủ đã sớm bị người nhà bán cho lão địa chủ, nếu quay về, chắc chắn sẽ bị gia đình trói lại rồi đưa về đó lần nữa. Nhưng nếu không về, lang bạt bên ngoài cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Theo như nguyên tác miêu tả, đây là thời loạn thế, người thường đừng nói là mưu sinh, sống sót thôi đã là khó khăn lắm rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, lựa chọn tốt nhất của Quý Phù Trầm lúc này… vẫn là ở lại trong sơn trại.

Hiện giờ Đậu Tam đã chết, Chu Ngạn lên làm đương gia, hơn nữa đối phương cũng đã nói rõ sẽ không giết cậu.

Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, không gây chuyện, giữ được cái mạng rồi kiếm miếng ăn thì cũng không phải việc khó.

Chờ mọi chuyện yên ổn rồi, tính kế lâu dài sau cũng chưa muộn.

“Công tử yên tâm, tuy ta trong trại này không có địa vị gì, nhưng dù sao cũng vào đây sớm hơn công tử một chút. Sau này nếu công tử có chỗ nào cần dùng đến ta, cứ việc sai bảo là được.” Tiểu Thử nói.

Nghe vậy, trong lòng Quý Phù Trầm dâng lên một cảm giác ấm áp, mở miệng nói:

“Vậy sau này ta phải dựa vào ngươi rồi.”

“Công tử nói vậy là khách sáo quá rồi.” Tiểu Thử ngượng ngùng cười cười, đứng dậy nói: “Công tử ăn tiếp đi, ta đi dò la chút tin tức trong trại xem sao.”

“Không được,” Quý Phù Trầm ngăn lại, “Đêm nay ngươi về phòng rồi thì nhớ khóa chặt cửa, đừng có đi lung tung, kẻo bên ngoài có chuyện gì lại vạ lây. Mọi việc chờ đến sáng mai rồi tính.”

Tuy Tiểu Thử là tiểu lâu la trong trại, nhưng trông cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, chưa từng trải sự đời, không biết cách nhìn thời thế mà tránh họa. Quý Phù Trầm tuy cũng còn nhỏ tuổi, nhưng lớn lên trong xã hội hiện đại, từng trải hơn nhiều, hiểu rõ loại chuyện “soán vị” thế này kiểu gì cũng có người chết, tốt nhất cứ trốn kỹ thì hơn.

“Phải phải phải, công tử nghĩ chu đáo hơn hẳn.” Tiểu Thử nghe vậy liên tục gật đầu.

Quý Phù Trầm bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy vệ binh canh cửa đã rút hết mới để Tiểu Thử rời đi.

Tối hôm ấy, Phượng Minh Trại long trời lở đất.

Còn Quý Phù Trầm thì chỉ yên lặng ở lại trong tân phòng, không bước chân ra khỏi cửa.

Căn phòng này vốn là do Đậu Tam cho người dọn dẹp lại ngay trước khi chết, tuy đây không phải lần đầu hắn thành thân, nhưng lại rất thích chú trọng, nên trong phòng từ đồ gỗ đến chăn đệm đều được sắm mới. Chỉ tiếc mạng hắn ngắn, chưa kịp hưởng thì đã mất, rốt cuộc lại để cho Quý Phù Trầm hưởng ké.

Sau khi khóa kỹ cửa phòng, Quý Phù Trầm mới có thể thở ra nhẹ nhõm đôi chút.

Không ai biết, thật ra cậu có một hệ thống.

Đây là thứ mà Thiên Đạo đặc biệt ban cho cậu, để bù đắp cho số phận pháo hôi trong nguyên tác.

Cậu mỗi ngày sống lâu hơn nguyên chủ một ngày thì sẽ nhận được số điểm tương ứng, những điểm này có thể dùng để đổi lấy đủ loại dược phẩm và vật tư trong cửa hàng hệ thống, thậm chí còn có thể mở khóa một vài chức năng hỗ trợ khác.

Chỉ là hôm nay cậu mới xuyên qua, nên điểm hệ thống vẫn đang là 0.

Quý Phù Trầm tìm thấy trong bộ đạo cụ ban đầu mà hệ thống tặng một tấm “Thẻ bảo hộ”, liền nhấn nút sử dụng.

Tấm “Thẻ bảo hộ” này có thể đảm bảo trong bốn canh giờ tiếp theo cậu sẽ không gặp phải bất kỳ tổn thương nào, phạm vi bảo vệ là ba trượng quanh người cậu.

Tuy Chu Ngạn đã nói sẽ không giết cậu, nhưng có thêm chút bảo vệ thì ngủ mới yên tâm được.

Nhờ có “Thẻ bảo hộ” này, nửa đêm còn lại Quý Phù Trầm ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau, khi trời mới hửng sáng, cậu đã tỉnh dậy.

Không bao lâu sau, Tiểu Thử mang nước đến cho cậu rửa mặt, còn mang theo vài tin tức vừa dò hỏi được.

“Đậu Tam bị đại đương gia Chu chặt đầu rồi, mấy tên thân tín chuyên theo hắn làm chuyện xấu cũng bị người của đại đương gia giết sạch, đệ nghe mấy huynh đào huyệt nói, đêm qua chết tổng cộng mười sáu mạng, đều là tay chân thân cận của Đậu Tam.”

Trong trại chắc chắn có không ít người từng theo Đậu Tam làm việc, nhưng Chu Ngạn chỉ giết những kẻ thân tín nhất, xem ra những gì nguyên tác viết về việc hắn “không thích giết bừa bãi” là đúng thật.

Nếu không thì cậu và Tiểu Thử sao có thể sống đến hôm nay?

“Giờ trong trại tình hình thế nào?” Quý Phù Trầm hỏi.

“Rất quy củ, sáng sớm đã có người lau rửa đại sảnh tụ nghĩa sạch bóng, không còn lấy một vệt máu.” Tiểu Thử nói: “Không chỉ vậy, sáng nay đại đương gia còn đích thân dẫn người huấn luyện buổi sớm, nghe nói trừ tạp dịch, những người còn lại đều phải tham gia.”

Xem ra Chu Ngạn này quả thực có vài phần bản lĩnh lãnh đạo.

Một lúc sau, Tiểu Thử đi ra ngoài một chuyến, rồi bưng bữa sáng cho Quý Phù Trầm.

Quý Phù Trầm liếc nhìn, thấy chỉ có hai chiếc bánh rau dại, một bát cháo loãng, và một đĩa nhỏ dưa muối.

“Tiệc cưới hôm qua, Đậu Tam sai người đi bắt đầu bếp của quán Hối Vân Lâu về, sáng nay đại đương gia đã thả người ra rồi, nên giờ chỉ có thể ăn mấy thứ này thôi.”

“Đại đương gia còn đặt ra quy củ gì nữa không?” Quý Phù Trầm hỏi.

“Nhiều lắm, nhưng nhất thời đệ cũng chưa nhớ hết, để đệ đi nghe ngóng rõ rồi từ từ nói lại với công tử.” Tiểu Thử vừa nói vừa hạ giọng: “Mọi người đều bảo theo đại đương gia Chu chắc chắn tốt hơn theo Đậu Tam, công tử thấy có đúng không?”

“Cái đó còn tùy vào mọi người muốn sống kiểu gì.” Quý Phù Trầm đáp.

Chu Ngạn ra tay quyết đoán, làm việc có quy tắc, có nguyên tắc hành xử riêng.

Nhưng không phải ai cũng thích bị gò bó, trong Phượng Minh Trại này chắc chắn vẫn còn không ít kẻ giống như Đậu Tam, muốn tự tung tự tác, làm chuyện xấu mà không bị quản thúc, với những người đó mà nói, theo Chu Ngạn chưa chắc đã là chuyện tốt.

Còn về phần Quý Phù Trầm…

Cậu cảm thấy tuy Chu Ngạn có hơi đáng sợ, nhưng vẫn dễ đối phó hơn Đậu Tam nhiều.

Ít ra thì Chu Ngạn sẽ không ép cậu thành thân.

“À đúng rồi Tiểu Thử, phòng ta ở nằm chỗ nào trong trại vậy?” Quý Phù Trầm từ khi bị bắt đến giờ vẫn luôn bị nhốt trong tân phòng, chưa từng nhìn ngó xung quanh. Giờ đã xác định sẽ sống tạm ở đây, đương nhiên phải sớm làm quen với môi trường, kẻo ra ngoài đụng mặt Chu Ngạn thì lại khó xử.

“Phòng công tử ở nằm trên trục chính giữa của trại, là chỗ sang trọng nhất trong Phượng Minh Trại, còn đẹp hơn cả phòng của đại đương gia nữa. Trước kia Đậu Tam đặc biệt cho người sửa sang lại nơi này, vốn định dùng để đón tân áp trại phu nhân, không ngờ lại để công tử dùng trước.” Tiểu Thử đáp.

“Ngươi nói là phòng ta còn tốt hơn cả phòng của Chu Ngạn?” Quý Phù Trầm hỏi lại.

“Đúng vậy, vì đây vốn là tân phòng mà Đậu Tam chuẩn bị cho chính mình.”

Quý Phù Trầm: …

Vậy thì phiền rồi.

Cậu quyết định tạm ở lại Phượng Minh Trại là để giữ mạng, đâu phải để phô trương.

Giờ cậu ở trong căn phòng lớn như vậy, dù Chu Ngạn có rộng lượng không để ý, thì những người khác trong trại chẳng lẽ lại không lời ra tiếng vào sao? 

“Tiểu Thử, ngươi giúp ta một việc được không?”

“Công tử cứ nói.”

Quý Phù Trầm ghé sát tai Tiểu Thử, thì thầm dặn dò mấy câu.

Bên kia, Chu Ngạn vừa dẫn mọi người huấn luyện sáng ở diễn võ trường xong, thì thấy Tiểu Thử tất tả chạy tới.

“Đại đương gia, cái đó… Quý công tử muốn gặp ngài.”

“Quý công tử? Quý công tử nào?” Chu Ngạn hỏi.

Một thuộc hạ bên cạnh nhắc: “Áp trại phu nhân của Đậu Tam.”

“À!” Chu Ngạn không biết nghĩ đến điều gì, đáy mắt thoáng hiện ý cười.

“Bảo cậu ta lại đây đi.”

“Cái này…”

Tiểu Thử quay đầu nhìn về phía sau, có vẻ hơi do dự.

Chu Ngạn nhìn theo ánh mắt của cậu ta, liền thấy ở góc tường phía xa xa, một thiếu niên rụt rè ló đầu ra, dáng vẻ chẳng khác nào một con sóc nhỏ vừa nhút nhát vừa tò mò, khiến người ta nhìn mà bất giác muốn trêu chọc một phen.

“Cậu ta muốn gặp đại đương gia, thì bảo cậu ta qua đây đi.” Không đợi Chu Ngạn lên tiếng, thuộc hạ bên cạnh đã nói.

Tiểu Thử không dám cãi, đành quay người chạy về phía góc tường, ghé vào nói mấy câu gì đó với người đang trốn phía sau.

Bên này, đám người trong diễn võ trường vốn đang chuẩn bị giải tán, nghe nói “áp trại phu nhân” đến, lập tức dừng bước, đồng loạt ngoái nhìn về phía đó.

Chỉ thấy sau bức tường, một người chậm rãi bước ra, chính là Quý Phù Trầm.

Cậu dáng người hơi gầy, trên người mặc áo choàng màu bạch nguyệt, gió thổi qua vạt áo tung bay, khiến người khác không khỏi lo lắng cậu sẽ bị gió cuốn bay mất.

Khi cậu đến gần, trong đám đông bắt đầu vang lên những tiếng bàn tán khe khẽ:

“Đúng là đẹp thật, bảo sao Đậu Tam lại bắt người về.”

“Đại đương gia gọi cậu ta đến làm gì nhỉ? Xử luôn tại chỗ?”

“Tôi nhớ đại đương gia ghét nhất mấy kẻ háo sắc với nam nhân, chắc là chẳng có ý tốt gì với tiểu quả phụ này đâu…”

Mọi người kẻ nói người cười, đa phần đều đang hóng chuyện vui.

Cũng có vài kẻ cùng sở thích với Đậu Tam, âm thầm tính toán xem liệu mình có thể “kế nhiệm” không.

Chu Ngạn vừa huấn luyện xong, đang cởi trần, tay cầm khăn lau mồ hôi trên người.

Hắn vóc dáng cao lớn, vai rộng eo thon, làn da ngăm sẫm khỏe mạnh ôm lấy những múi cơ rắn chắc, trông vừa đầy sức mạnh vừa hoang dã.

Tuy biết hắn không phải loại người giết chóc bừa bãi, nhưng Quý Phù Trầm vẫn rất sợ hắn.

Chỉ vì khí thế trên người Chu Ngạn thật sự quá áp lực…

“Nói đi, có chuyện gì?” Chu Ngạn thuận miệng hỏi. 

“Đại đương gia… tôi nghĩ Đậu Tam đã chết rồi, ta và y cũng không còn liên quan gì nữa, thì không nên tiếp tục ở trong tân phòng ấy.” Quý Phù Trầm cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn thẳng Chu Ngạn.

“Muốn đổi phòng ở?”

“Ừm... Đại đương gia cứ cho người sắp xếp cho ta chỗ ở nào cũng được.”

Chu Ngạn quay đầu nhìn về phía thuộc hạ bên cạnh, người kia lập tức hiểu ý, vội đáp: “Tối qua xử lý không ít người, chỗ trống chắc chắn là có.”

Lời này tuy không sai, nhưng những người bị xử lý đó đều là tâm phúc thân cận của Đậu Tam, trong các tiểu viện mà họ từng ở, những kẻ còn sót lại cũng đều là người gần gũi với hắn, phẩm hạnh ra sao có thể tưởng tượng được.

Nếu để Quý Phù Trầm chuyển đến đó, vậy chẳng khác nào thỏ chui vào hang sói sao? 

“Chuyện này…” Chu Ngạn liếc mắt nhìn đám người đang vây xem xung quanh, “để sau rồi tính đi.”

“Đại đương gia…”

“Ngươi dù gì cũng đã bái đường với Đậu Tam, mà quy củ của đại đương gia chúng ta là dọn dẹp nội bộ không liên lụy đến vợ con. Nếu lúc này để ngươi dọn ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người khác dị nghị?” – người bên cạnh Chu Ngạn lên tiếng.

“Ta cùng Đậu Tam chưa từng động phòng, không tính là phu thê.” Quý Phù Trầm vội vàng nói.

Cậu tuyệt không muốn dính dáng gì đến Đậu Tam, huống chi câu này đêm qua chính miệng Chu Ngạn đã nói. 

“Muốn đổi đến vậy sao?” Chu Ngạn hỏi cậu.

“Căn nhà đó vốn là đại đương gia chuẩn bị cho bản thân, ta cũng không tiện ở mãi.”

Chu Ngạn tiện tay ném chiếc khăn trong tay cho thuộc hạ bên cạnh, rồi bước đến bên cạnh Quý Phù Trầm.

Quý Phù Trầm cúi gằm đầu, tầm mắt vừa vặn dừng lại ở phần eo bụng trần trụi rắn chắc của hắn, hình ảnh đó đúng là mang tính sát thương cực cao.

“Hay là thế này đi…” Chu Ngạn hơi cúi người xuống, ghé sát bên tai cậu nói nhỏ: “Ngươi tạm thời trấn trạch thay ta, đợi đến khi ta tìm được áp trại phu nhân, lúc đó dọn đi cũng chưa muộn.”

Quý Phù Trầm: …

Trong nguyên tác, Chu Ngạn căn bản không lấy vợ, ý hắn chẳng phải là định để mình ở luôn đó sao?

–––––

*¹ Tiết Tiểu Thử được hiểu theo từ điển Hán - Việt là nắng nóng ở mức nhẹ, trong đó "Tiểu" là nhỏ còn "Thử" là nắng nóng. Tiết Tiểu Thử là tiết khí thứ 11 trong tổng số 24 tiết khí, thường xuất hiện sau tiết Mang Chủng và trước tiết Đại Thử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play