Chương 3
Quý Phù Trầm không ngờ Chu Ngạn lại rộng lượng đến vậy.
Cậu hôm nay đích thân đến bày tỏ ý định, vậy mà đối phương chẳng những không thừa cơ thu lại căn nhà kia, ngược lại còn chẳng làm khó dễ gì.
Trái lại, đám người vây xem lại có phần thất vọng.
Họ còn đang trông mong có trò hay để xem, nào ngờ đại đương gia chẳng hề làm khó vị thiếu niên ấy chút nào.
“Đại đương gia mới lập quy củ, cũng phải làm bộ làm dáng một chút thôi mà.” Có người nhỏ giọng nói.
“Ý ngươi là đại đương gia đang chờ mọi việc lắng xuống rồi mới tính sổ với tên tiểu bạch kiểm kia?”
“Chắc chắn rồi, Phượng Minh Trại đâu nuôi người ăn không ngồi rồi?”
Mọi người kẻ nói người phụ họa, hiển nhiên vẫn chưa buông tha ý định hóng chuyện, ai cũng mong ngóng xem về sau Quý Phù Trầm sẽ có kết cục ra sao. Trong mắt bọn họ, đến Đậu Tam còn bị chặt đầu, thiếu niên này lại là áp trại phu nhân đã bái đường với hắn, sao có thể sống yên ổn được?
Người bên cạnh Chu Ngạn dường như cũng nghĩ như vậy.
Tối qua khi đại đương gia nói sẽ giữ người lại, y đã thấy khó hiểu. Chứng kiến cảnh vừa rồi, y lại càng không sao nghĩ thông. Đại đương gia của bọn họ vốn chẳng mê mẩn nam sắc, giữ lại một kẻ vừa yếu đuối lại vô dụng, chẳng phải chỉ tổ tốn cơm sao?
Vì thế khi Quý Phù Trầm vừa rời đi cùng Tiểu Thử, y liền không nhịn được nữa.
“Đại đương gia, theo ta thấy thì thằng nhóc đó chẳng phải loại an phận, Đậu Tam vừa chết chưa được một ngày, nó đã vội vàng đến lấy lòng, e là có mưu đồ gì đấy.” Người này tên là Triệu Lộ, năm xưa theo Chu Ngạn đầu quân vào Phượng Minh Trại, rất mực trung thành.
Tối qua Chu Ngạn từ tam đương gia thăng lên làm trại chủ, Triệu Lộ cũng trở thành tân tam đương gia.
“Thế theo ngươi, cậu ta mưu đồ cái gì?” Chu Ngạn hỏi.
“Cậu ta...” Triệu Lộ nghĩ một lúc, “muốn báo thù cho Đậu Tam chăng?”
Chu Ngạn bật cười lạnh: “Cậu ta bị bắt đến Phượng Minh Trại, còn chưa nói với Đậu Tam được mấy câu, báo thù cái nỗi gì?”
“Nếu không phải báo thù, thì cậu ta muốn gì? Lẽ nào là nhắm vào đại đương gia?”
“Ta?” Chu Ngạn bật cười thành tiếng, “Ngươi nói cậu ta muốn làm trại chủ Phượng Minh trại à?”
“Ấy không phải!” Triệu Lộ vội giải thích: “Là nhắm vào con người đại đương gia ấy!”
“Nhắm vào ta?”
“Nghe nói tên nhóc đó trước kia bị nhà bán đi, vốn định gả làm nam thiếp cho một lão địa chủ họ Vương ở huyện thành, tên họ Vương đó sáu mươi mấy tuổi rồi, lại còn chẳng phải người dễ sống chung. Đậu Tam thì khỏi phải nói, đầu to tai lớn, lại còn thích hành hạ người trong phòng.” Triệu Lộ ra vẻ nghiêm trọng: “Đại đương gia thì khác, tuổi trẻ, tuấn tú, giờ lại là trại chủ. Nếu ta là cậu ta, nhất định cũng muốn nhắm vào đại đương gia.”
“Xì…” Chu Ngạn rùng mình một cái, xoa cánh tay nổi da gà, “Ngươi tha cho ta đi, ta chịu không nổi.”
“Nhưng còn cậu ta thì sao? Đại đương gia đừng để bị gương mặt kia mê hoặc, đẹp thì có đẹp thật, nhưng dù sao cũng là đàn ông, sau này còn chẳng thể sinh con.”
Chu Ngạn không muốn nghe hắn lải nhải nữa, cầm lấy chiếc áo treo trên lan can gỗ rồi sải bước rời đi.
Triệu Lộ thấy vậy vẫn chưa từ bỏ, đành chạy theo phía sau.
Ở một bên khác.
Quý Phù Trầm rời khỏi diễn võ trường, quay về chỗ ở của mình.
“Công tử, người đừng nản lòng, không được thì ngày mai chúng ta lại đến tìm đại đương gia, nói là người ở căn nhà này không quen.” Tiểu Thử lên tiếng hiến kế.
“Không cần đâu, đại đương gia đã để ta ở đây thì ta cứ ở tiếp.” Quý Phù Trầm nói.
Cậu đã sớm nghe Tiểu Thử kể, trong Phượng Minh trại này, chỉ mấy vị đương gia có số má mới có chỗ ở riêng, còn đám thổ phỉ cùng tạp dịch thì phải ở chung. Thân phận cao hơn một chút thì được ở phòng đôi, phòng bốn người, thấp hơn nữa thì phải chen chúc trong phòng tập thể.
Nếu Chu Ngạn thật sự đồng ý để cậu dọn đi, thì việc sắp xếp chỗ ở cho cậu cũng là một bài toán nan giải.
Cho cậu ở riêng, e rằng các vị đầu lĩnh khác sẽ bất mãn, bắt cậu ở chung, chưa biết chừng còn gặp thêm rắc rối.
“Vậy căn phòng này... người không đổi nữa sao?” Tiểu Thử hỏi.
“Ta đến tìm đại đương gia, thứ nhất là muốn thể hiện thái độ, cho hắn biết ta tôn trọng thân phận trại chủ của hắn. Thứ hai là muốn thăm dò xem hắn nghĩ gì về ta, để ta còn biết đường mà liệu.”
“Thế công tử thăm dò được gì rồi?”
“Đại đương gia không để ta chuyển đi, chắc là còn chưa nghĩ xong sẽ xử trí ta thế nào.”
“Vậy đợi hắn nghĩ xong thì sao?”
“Ta nghĩ chỉ cần ta không gây chuyện, chắc một sớm một chiều hắn cũng chưa ra tay đâu. Điều ta lo là những người khác trong trại. Ngươi cũng thấy rồi đấy, ở diễn võ trường hôm nay, ánh mắt bọn họ nhìn ta chẳng có thiện cảm gì, cứ như mong đại đương gia một đao chém chết ta vậy.”
Thật ra chuyện này cũng dễ hiểu, mọi người đều là kẻ làm sơn tặc, tại sao Đậu Tam lại được cưới áp trại phu nhân, mà lại còn cưới hết người này đến người khác, trong khi những kẻ khác chỉ biết ôm chăn lạnh? Nay Đậu Tam chết rồi, bao uất khí chẳng biết trút vào đâu, liền dồn cả lên người Quý Phù Trầm.
Ngày qua ngày, oán khí tích tụ, càng lúc càng sâu.
Đến lúc đó thái độ của Chu Ngạn có khi cũng chẳng còn quan trọng, chỉ cần những kẻ khác cứ năm lần bảy lượt giở trò, Quý Phù Trầm cũng chẳng còn đất dung thân.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiểu Thử lo lắng ra mặt.
“Cũng không khó, ta chỉ cần chứng minh được giá trị của mình, tự khắc mọi người sẽ thay đổi cách nhìn.”
“Chứng minh giá trị?” Tiểu Thử có chút mờ mịt, “Giá trị là cái gì, chứng minh như thế nào?”
“Tức là…” Quý Phù Trầm suy nghĩ một lát rồi giải thích: “Làm vài việc gì đó, để người khác không nghĩ ngươi chỉ biết ăn bám.”
Tiểu Thử nghe cậu nói vậy liền hiểu.
Nhưng công tử nhà mình trắng trẻo mảnh mai, dáng người gầy yếu, muốn sức lực không có sức lực, muốn võ nghệ cũng không có võ nghệ, thì có thể làm gì được?
Quý Phù Trầm thì không quá lo, dù cậu không có nhiều sức lực, nhưng cũng không phải người không biết động tay làm việc.
Hơn nữa cậu còn có hệ thống, chỉ cần chịu nỗ lực, muốn tìm một chỗ đứng trong sơn trại này cũng không phải chuyện gì khó.
Điều cậu không ngờ chính là, ngay trong ngày hôm đó đã tìm được điểm đột phá.
Giữa trưa, cậu không để Tiểu Thử mang cơm tới, mà tự đến nhà ăn dùng bữa cùng đám sơn tặc.
Mọi người trong sảnh trông thấy cậu thì đều kinh ngạc, nhưng cũng không ai gây sự, chỉ là không nhịn được mà quan sát, bàn tán thì thầm.
Thế nhưng chẳng bao lâu, sự chú ý của mọi người liền bị chuyện khác thu hút.
“Cái thứ tởm lợm gì thế này? Tưởng nuôi thỏ chắc?!”
Một tên đàn ông bất ngờ đập mạnh bát xuống bàn, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Hắn vừa mở miệng, những người khác cũng bắt đầu đồng loạt phàn nàn về đồ ăn.
Quý Phù Trầm nhìn lướt qua, thấy hôm nay trên bàn là một nồi rau thập cẩm lớn, với vài viên bánh rau.
Nếu cậu nhớ không lầm, sáng nay hình như cũng là bánh rau…
“Ngày thường các ngươi cũng ăn thế này sao?” Quý Phù Trầm hạ giọng hỏi Tiểu Thử.
“Lúc Đậu Tam còn sống, trong trại còn có chút béo bở, dù sao hắn cũng thường dẫn người ra ngoài cướp bóc.” Tiểu Thử nói: “Giờ thì đại đương gia Chu không cho người tùy tiện đi cướp nữa, tiền bạc phân xuống cho nhà bếp cũng ít hơn, đồ ăn từ đó cũng chẳng thể so với trước kia.”
Quý Phù Trầm dùng đũa đảo qua nồi rau lớn, thấy bên trong có cả thịt lẫn rau, thật ra cũng không đến mức quá đạm bạc.
Chỉ là tay nghề đầu bếp có hạn, lại thêm tính lười biếng, đem hết nguyên liệu cho vào nồi nấu cùng một lúc, nên cả mùi vị lẫn hình thức đều chẳng ra sao.
Xét cho cùng, cơm canh dở là lỗi ở đầu bếp.
“Trong trại các ngươi không có đầu bếp sao?” Quý Phù Trầm hạ giọng hỏi.
“Trước khi cưới Đậu Tam bắt đầu bếp của Hối Vân Lâu, rồi đuổi đầu bếp cũ đi. Hôm nay đại đương gia lại thả người của Hối Vân Lâu đi, không còn ai nấu ăn nên đành để Lý thúc chuyên chẻ củi vào cầm muôi.”
“Vậy sao không tìm người khác làm đầu bếp?” Quý Phù Trầm hỏi tiếp.
“Đầu bếp tử tế thì không ai chịu tới, mà giờ đại đương gia cũng không cho tùy tiện bắt người nữa. Còn người trong trại, dù có biết nấu thì cũng chẳng ai muốn ôm lấy việc này đâu.”
Làm đầu bếp cả ngày đứng cạnh bếp lò, sao có thể vui sướng bằng đi làm sơn tặc?
“Lão Lý đâu rồi? Kêu lão ra đây xem xem nấu cái quái gì thế này?” Gã đàn ông lúc nãy phát cáu lại bắt đầu lớn tiếng.
Chẳng bao lâu sau, đầu bếp tạm thời Lý thúc bị gọi đến, Lý thúc chừng hơn năm mươi tuổi, vừa nhìn đã biết là người thành thật.
“Ngươi tự nhìn món mình nấu xem, cho heo ăn còn chê nhạt nhẽo.” Gã đàn ông ném cục bánh rau vào tay ông, nói với vẻ khinh khỉnh: “Tự suy nghĩ lại cho kỹ đi, nếu không làm nổi thì sớm đến gặp đại đương gia xin lui. Ta cho ngươi ba ngày, nếu sau ba ngày tay nghề không có tiến bộ, còn để huynh đệ ăn mấy thứ này, thì ta sẽ ném cả người lẫn nồi xuống núi.”
Nói xong hắn hất tay bỏ đi, mấy người bên cạnh cũng đứng lên theo hắn rời đi.
Lý thúc lau mồ hôi trên trán, trông vô cùng bất lực.
“Tiểu Thử, lát nữa ăn xong, ngươi dẫn ta qua bếp một chuyến.” Quý Phù Trầm nói.
“Công tử qua đó làm gì?” Tiểu Thử khó hiểu.
“Ta biết nấu ăn chút ít, muốn xem thử có giúp được gì không.” Quý Phù Trầm đáp.
Tiểu Thử nghe vậy liền gật đầu lia lịa, hắn còn nhỏ, bình thường chỉ làm tạp vụ trong trại, lại có quan hệ không tệ với Lý thúc.
Hôm nay thấy Lý thúc bị làm khó, trong lòng hắn cũng rất khó chịu.
Nếu công tử thật sự giúp được, vậy thì tốt quá rồi.
Dùng bữa xong, Tiểu Thử liền đưa Quý Phù Trầm đến nhà bếp.
Lão Lý đang ngồi xổm ở cửa hút tẩu thuốc, thấy họ đến thì vội đứng dậy dập tắt tẩu.
Tiểu Thử liền giải thích mục đích của Quý Phù Trầm, nhưng lão Lý chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái, hiển nhiên chẳng kỳ vọng gì mấy. Một công tử trắng trẻo sạch sẽ như thế, nhìn qua cũng chẳng giống người từng làm việc chân tay.
“Lý thúc, cháu có thể vào bếp xem một chút được không?” Quý Phù Trầm hỏi.
“Đương nhiên, công tử cứ tự nhiên.” Lão Lý cũng không ngăn cản.
Quý Phù Trầm đi một vòng trong phòng bếp, phát hiện trong bếp gần như chẳng còn chút gia vị nào, không biết có phải là do đầu bếp trước đã mang đi rồi không, cũng chẳng lạ gì khi chú Lý nấu cơm không ngon. Tuy nhiên dù có đủ gia vị thì đối với người chưa từng nấu nướng, trong thời gian ngắn cũng khó lòng cải thiện được tay nghề.
“Công tử, có cách gì không?” Tiểu Thử hỏi.
“Ta có thể thử, nhưng không dám đảm bảo gì cả.”
Quý Phù Trầm trước kia vốn thích nấu ăn, cũng biết làm không ít món, nhưng bây giờ đột ngột sang một thế giới khác, cậu cũng không chắc mình có thể phát huy được bao nhiêu, dù sao thì từ dụng cụ, gia vị đến nguyên liệu ở đây đều khác xa nơi cậu từng sống.
“Trong trại chúng ta thường đi mua đồ vào lúc nào?”
“Lúc trước khi còn có Đậu Tam, thiếu cái gì là trực tiếp cho người đi cướp, nên mấy chuyện mua bán này không mấy khi xảy ra. Nhưng bây giờ đại đương gia Chu lên nắm quyền, mọi thứ đều khác rồi, định ra là mỗi tháng cứ vào các ngày số hai và số bảy thì đi chợ.” Tiểu Thử đáp.
Ngày mai là mười hai tháng tư, vừa đúng là ngày đi chợ.
“Ngày mai ta có thể theo cùng không?” Quý Phù Trầm hỏi.
Cậu cần xuống chợ xem thử, mua ít gia vị dùng để nấu ăn.
“Người phụ trách việc mua đồ là lão Trương, nhưng nếu công tử muốn xuống núi thì phải xin phép đại đương gia mới được, dù sao thì…” Dù sao Quý Phù Trầm cũng là người bị Đậu Tam bắt về trại, giờ Đậu Tam chết rồi, thân phận của cậu quả thật hơi lúng túng.
Dù trong lòng hơi e ngại, nhưng Quý Phù Trầm vẫn đi gặp Chu Ngạn một lần.
“Ngươi muốn xuống núi?” Chu Ngạn hỏi.
“Đúng vậy.” Quý Phù Trầm liếc nhìn thanh đao dài đặt bên cạnh, không khỏi nhớ lại khung cảnh lần đầu gặp mặt hôm đó.
Khi ấy Chu Ngạn cầm trong tay thanh đao nhuốm máu, thật sự khiến người ta kinh sợ.
Có lẽ do ấn tượng ban đầu quá mạnh, nên từ đó về sau, mỗi lần nhìn thấy đối phương cậu đều không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
Chu Ngạn im lặng một lúc lâu không nói, khiến Quý Phù Trầm sốt ruột, không nhịn được liếc nhìn đối phương. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Ngạn, ánh mắt chỉ dám dừng lại ở vùng eo bụng, gắng gượng lắm cũng chỉ dám nhìn lên thêm một chút…
Chu Ngạn luyện võ quanh năm, vóc dáng cực kỳ cường tráng.
Vùng eo bụng rắn chắc ẩn hiện dưới lớp võ phục bó sát, khiến Quý Phù Trầm không khỏi hâm mộ.
Cậu không nhịn được nghĩ, nếu mình mà lợi hại giống như Chu Ngạn, thì đã chẳng đến nỗi bị người nhà bán làm nam thiếp, rồi lại bị bắt lên núi làm áp trại phu nhân. Trong thời loạn thế này, chỉ có những người như Chu Ngạn mới không bị ai ức hiếp.
“Đẹp không?”
“…”
Quý Phù Trầm giật nảy mình, gương mắt nhìn về phía Chu Ngạn, lúc này mới phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
“Ngươi tên là gì nhỉ?” Chu Ngạn hỏi cậu.
“Bẩm đại đương gia, ta tên là Quý Phù Trầm.”
“Quý Phù Trầm…” Chu Ngạn chậm rãi nhấm nháp cái tên này từng chữ một, sau đó mở miệng hỏi: “Xuống núi làm gì?”
“Mua ít đồ.” Việc giúp Lý thúc nấu cơm cậu còn chưa chắc chắn, nên không vội nói ra.
“Có tiền không?”
“Không… không có.”
Chu Ngạn nhìn cậu một cái, rồi duỗi tay kéo túi tiền từ người Triệu Lộ bên cạnh ném cho cậu.
Triệu Lộ lập tức bày ra vẻ mặt vô tội, nhưng bị Chu Ngạn trừng cho một cái, đành phải ngậm miệng không dám nói gì.
“Đi đi.” Chu Ngạn nói.
“Đa tạ đại đương gia.”
Quý Phù Trầm cầm lấy túi tiền, khom người cảm tạ Chu Ngạn và chủ nhân của túi tiền Triệu Lộ, rồi mới rời đi.
“Lấy tiền của ta làm gì chứ?” Triệu Lộ ủy khuất nói.
“Ai bảo ngươi suốt ngày mang túi tiền lắc lư? Nhìn thấy là phiền.”
“Thật để cậu ta xuống núi à? Không sợ cậu ta bỏ trốn sao?”
Chu Ngạn cười: “Ngươi chẳng phải luôn muốn đuổi cậu ta đi sao? Giờ cậu ta mà chạy thì chẳng phải đúng ý ngươi à?”
Triệu Lộ: …
Ngẫm lại hình như cũng có lý.
Tên nhóc này ngoài việc có khuôn mặt coi được ra thì chẳng được tích sự gì, nếu chạy thật thì cũng bớt được một miệng ăn.