Chương 1

Tháng Tư, đêm xuân.

Phượng Minh Trại giăng đèn kết hoa, náo nhiệt mừng trại chủ đón tân nương.

Trong đại sảnh tụ nghĩa, yến tiệc bày biện linh đình, bọn thảo khấu nâng chén cụng ly, khung cảnh vô cùng huyên náo.

“Đại đương gia, uống thêm chút nữa đi, ngày vui thế này sao có thể uống cầm chừng được.”

“Đúng đấy, đúng đấy! Mọi người hiếm khi được vui như hôm nay, đêm nay nhất định phải uống cho đã!”

Tại bàn chính, đám thảo khấu vây quanh một người đàn ông bụng phệ, khuyên rượu không ngừng.

Người này tên Đậu Tam, ba mươi hai tuổi, là trại chủ của Phượng Minh Trại, cũng chính là tân lang tối nay. Nghe nói đây đã là lần thứ ba y cưới vợ, hai người vợ trước đều không có kết cục tốt đẹp, còn người vợ thứ ba thì mới vừa bước chân vào cửa hôm nay.

“Đại đương gia không muốn uống nhiều, chẳng phải là sợ lát nữa không vào được động phòng hay sao?”

“Nói bậy! Đại đương gia nhà ta ngàn chén không say, mấy ly rượu vặt vãnh thế này làm sao ảnh hưởng đến uy phong của người được?”

Đám người khuyên rượu kẻ tung người hứng, như thể sợ y uống chưa đủ nhiều.

Quả nhiên, Đậu Tam không chịu nổi bị kích, liền quát lớn: “Rót đi, rót đầy cả lên cho ta!”

Vừa dứt lời, tên tiểu lâu la đứng hầu bên cạnh liền vội vàng ôm bình rượu tới, rót rượu cho mọi người.

Đậu Tam túm chặt lấy cánh tay tên tiểu lâu la, lưỡi bắt đầu líu lại, nói: “Ngươi... mang ít rượu và thức ăn đến tân phòng, trông chừng phu nhân ăn uống no đủ, kẻo lát nữa lên giường lại không có sức, làm hỏng hứng thú của lão tử.”

“Ha ha ha, vẫn là đại đương gia biết thương người. Tân tẩu tử của chúng ta, nhìn trắng trẻo nõn nà thế kia, nếu không ăn uống đàng hoàng, e là không chịu nổi mấy hồi lăn xả đâu.” Có kẻ mặt mày dâm đãng chen vào cười cợt.

Đậu Tam chẳng hề tức giận, nâng chén uống cạn thêm một ly nữa.

Y không hề nhận ra, trong đôi mắt của thanh niên ngồi đối diện, thoáng vụt qua một tia sát khí.

Chàng trai đưa tay sờ nhẹ tai mình, những người trong tiệc lập tức hiểu ý, đồng loạt thu lại vẻ cợt nhả, không khí trong đại sảnh đột nhiên căng như dây đàn, sát khí bùng lên dữ dội…

Tên tiểu lâu la được sai mang rượu và thức ăn đến cho tân phu nhân vừa mới rời khỏi đại sảnh chưa được bao lâu, liền nghe bên trong vang lên tiếng chén đĩa rơi loảng xoảng, tựa như có ai đó lật cả bàn lên.

Hắn không nhịn được chửi thầm, đám người này chắc lại uống quá chén mà quậy phá, bát đĩa bị đập vỡ tung tóe, cuối cùng lại đến lượt bọn hắn phải đi dọn dẹp.

Tên tiểu lâu la làm việc khá lanh lẹ, vừa chạy vội tới nhà bếp lấy ít rượu và thức ăn, rồi tự tay mang đến tân phòng của trại chủ.

Trên đường đi hắn cứ mãi thấy tiếc thay cho vị tân phu nhân của trại chủ, thầm than một công tử trắng trẻo xinh đẹp như thế, lại bị đại đương gia bọn họ bắt cóc về làm áp trại phu nhân, thật đúng là số khổ.

Đại đương gia của bọn hắn đâu phải kẻ dễ chơi, chuyện giết chóc, cướp bóc, cưỡng đoạt không thứ gì là y chưa từng nhúng tay. Ngày thường đối ngoại thì hống hách hách dịch, đối nội lại dùng nắm đấm đạp chân, hai vị phu nhân trước đều bị hắn hành hạ đến chết.

Giờ lại cưới thêm người thứ ba…

Tên tiểu lâu la trong lòng không khỏi xót xa, nhưng cũng đành bất lực.

Hắn chỉ là một tên tép riu, đừng nói đến chuyện cứu người thoát khỏi biển lửa, ngay cả một lời phản đối cũng chẳng dám mở miệng.

“Làm gì đấy?” Hai người canh giữ trước cửa tân phòng lập tức quát hỏi.

“Là đại đương gia sai ta mang cơm đến cho phu nhân, nói sợ phu nhân đói bụng.”

Tên tiểu lâu la tự ý sửa lại mấy lời khó nghe của Đậu Tam, nhưng hai gã giữ cửa cũng không làm khó hắn, chỉ kiểm tra sơ qua đồ ăn rồi cho hắn vào.

Hắn bưng đồ ăn bước vào phòng, vừa đặt xuống bàn đã ngẩng đầu nhìn lên giường thì chẳng thấy ai.

Tới khi bước sâu vào trong mới phát hiện thiếu niên bị trói tay trói chân kia đã lăn xuống đất.

“Trời ơi... sao lại ra thế này?” Hắn vội vàng chạy tới xem, chỉ thấy trên trán thiếu niên có một vết đỏ, giống như vừa va mạnh vào đâu đó. Hắn vội đưa tay ra thăm dò hơi thở, thấy người vẫn còn thoi thóp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem chừng tân phu nhân không cam chịu bị làm nhục, định đập đầu tự vẫn.

Chỉ là sức yếu lực mọn, chưa chết được, chỉ đâm ra ngất đi mà thôi.

Tên tiểu lâu la cẩn thận kéo người trở lại giường, không dám gọi ai tới giúp. Hắn quá hiểu tính khí của Đậu Tam — nếu để y biết tân phu nhân mới cưới đã định tự tử, chắc chắn sẽ giáng một trận chửi rủa, thậm chí đánh đập không nương tay.

Vị tiểu công tử này đã khổ lắm rồi, hắn không muốn để người ta chịu thêm khổ sở nữa.

Việc cấp bách lúc này là phải nghĩ cách làm cho người tỉnh lại, rồi từ từ khuyên nhủ vài câu.

Quý Phù Trầm chỉ cảm thấy có một luồng mát lạnh lướt qua mặt, giống như ai đó đang dùng khăn ướt lau qua.

Ngay sau đó, hàng mi dài khẽ động, cậu chậm rãi mở mắt.

Cậu đưa mắt nhìn quanh, gương mặt thoáng ngỡ ngàng, nhất thời chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng chẳng bao lâu, hàng loạt ký ức như thủy triều trào dâng trong đầu cậu…

Không lâu trước đó, cậu bị một vật từ trên cao rơi trúng đầu mà chết tại chỗ.

Không ngờ chính vì tai nạn đó, cậu lại phát hiện ra bản thân vốn chỉ là một nhân vật pháo hôi (vật hi sinh) trong một cuốn tiểu thuyết.

Sau khi hoàn thành cốt truyện và bỏ mạng, hệ thống đã cho cậu một cơ hội sống lại, bằng cách hoán đổi số phận với một nhân vật cùng tên cùng họ trong một cuốn tiểu thuyết khác.

Người nguyên chủ trong cuốn sách này vốn là một thư sinh, lại bị người nhà bán cho một lão địa chủ làm tiểu thiếp. Nào ngờ đúng ngày lão địa chủ nạp thiếp, Đậu Tam dẫn người của Phượng Minh Trại kéo tới cướp phá. Thấy nguyên chủ dung mạo tuấn tú, Đậu Tam không nói hai lời, lập tức bắt về trại làm áp trại phu nhân.

Nguyên chủ tính cách cứng cỏi, khi bị bán cho lão địa chủ đã sớm sinh lòng muốn chết, đến khi hay tin sẽ phải gả cho tên thổ phỉ khét tiếng ác ôn như Đậu Tam, càng thêm tuyệt vọng, nên dứt khoát chọn cách đập đầu tự vẫn.

Tiếc là cậu ta không hề hay biết đúng vào lúc mình tìm đến cái chết, Đậu Tam đã bị người ta chém chết ngay trong tiệc cưới.

Người thay thế Đậu Tam làm trại chủ tên là Chu Ngạn, vừa mới ngoài hai mươi, tính tình biết giữ quy củ hơn hẳn Đậu Tam.

Nếu nguyên chủ chưa chết, biết đâu dưới trướng y còn có thể giành được một con đường sống.

Nhưng đã là pháo hôi trong truyện, thì số phận sống chết nào đến lượt họ tự quyết?

May mà bây giờ hệ thống đã cho họ cơ hội sống lại một lần nữa.

Họ có thể mang theo kịch bản của mình, thử sống theo một cách khác.

“Tiểu công tử, ngài không sao chứ?” Tên tiểu lâu la ban nãy tay vẫn cầm chiếc khăn ướt, vừa nhẹ nhàng lau mặt cho cậu vừa khuyên nhủ: “Ngài còn trẻ thế này, sao lại nghĩ quẩn như vậy? May mà là tôi mang cơm tới, chứ nếu để đại đương gia biết ngài định tự vẫn, không biết sẽ bị hành hạ ra sao nữa.”

“Ngươi cứu ta sao?” Quý Phù Trầm hỏi hắn.

“Cũng may là ngài sức yếu, chỉ đập ngất thôi.”

Quý Phù Trầm hiểu ngay, đây hẳn là do hệ thống âm thầm can thiệp.

Nếu không với lực đập đầu của nguyên chủ khi nãy, giờ này cậu đã vỡ sọ mà chết rồi.

“Vừa rồi ta nhất thời xúc động, bây giờ ta không muốn chết nữa, ngươi giúp ta cởi trói đi.” Quý Phù Trầm nói.

“Ta…” Tên tiểu lâu la thoáng do dự, vẻ mặt khó xử, hắn vốn nhút nhát, chỉ dám làm những việc trong khả năng, nếu chưa được đại đương gia cho phép mà lại tháo trói thả người, nhỡ đâu người chạy mất, hắn biết lấy gì mà ăn nói?

Quý Phù Trầm thấy được sự lưỡng lự trong ánh mắt hắn, liền nhẹ nhàng thuyết phục: “Ngươi xem ta yếu ớt mảnh khảnh thế này, có muốn trốn cũng chẳng dễ dàng gì đâu. Dù ngươi không ngăn ta, ngoài cửa còn có người canh giữ, huống hồ nửa đêm nửa hôm, ta lại chẳng quen thuộc nơi đây, ra ngoài khác gì đưa thân cho sói ăn.”

Tên tiểu lâu la nghe xong, nghĩ thấy cũng có lý.

“Ta đảm bảo với ngươi là sẽ không bỏ trốn nếu ngươi vẫn chưa yên tâm, thì chỉ cần cởi trói tay cho ta thôi. Nếu phát hiện ta có dấu hiệu định chạy, cứ gọi người tới.”

“Được rồi.” Hắn sợ Quý Phù Trầm lại nghĩ quẩn đập đầu lần nữa, nên đỡ cậu ngồi xuống cạnh bàn, rồi mới tháo dây trói tay cho.

Dù sao hắn cũng ở ngay đây trông chừng, đợi người ăn xong lại trói lại là được.

“Đây là đồ ăn dành cho ta?” Quý Phù Trầm nhìn mâm cơm trên bàn, không kìm được nuốt nước bọt một cái.

Tên Đậu Tam khốn kiếp kia sau khi trói cậu về thì không cho ăn lấy một miếng, giờ thì bụng cậu đói đến mức bụng dán vào lưng rồi.

“Đúng vậy, đều là phần của ngài cả, ngài cứ từ từ mà ăn.” Tên tiểu lâu la đáp.

“Đa tạ.” Quý Phù Trầm cầm lấy chiếc khăn bên cạnh lau tay, hai mắt sáng rỡ đầy háo hức.

Tên tiểu lâu la: …

Không thể tin nổi, vị tiểu công tử này vừa mới lúc nãy còn định chết cho bằng được cơ mà.

Ngay lúc Quý Phù Trầm đang cắm đầu ăn uống ngon lành, thì tại đại sảnh tụ nghĩa đường vốn còn rộn ràng vui vẻ, nay đã chìm trong một biển máu.

Chiếc đầu xấu xí của Đậu Tam, giờ đã lìa khỏi cổ, bị ném thẳng lên giữa bàn tiệc.

Máu tươi hoà lẫn với rượu, men theo mép bàn chảy xuống, loang lổ khắp nền đất.

“Mệnh lệnh của trại chủ đời trước Phong lão trại chủ khi lập nên Phượng Minh Trại là, không cướp bóc dân nghèo, không giết hại người vô tội, không bắt phụ nữ trẻ con.”

Một thanh niên tay cầm thanh đao dính máu, đứng giữa đại sảnh, từng chữ vang dội: “Đậu Tam làm trại chủ Phượng Minh Trại, phản sư diệt tổ, tội ác tày trời. Hôm nay, Chu mỗ thay mặt Phong trại chủ thanh lý môn hộ, kẻ nào không phục, cứ bước ra đây.”

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng vung đao, lưỡi đao lướt qua, chém rơi dải lụa đỏ treo trong sảnh đường.

Toàn bộ đám sơn tặc có mặt tại đó, bất kể là thân tín của hắn hay tay chân cũ của Đậu Tam, vậy mà không một ai dám đứng ra thách thức uy quyền của hắn.

Người này tên là Chu Ngạn.

Từng là tam đương gia của Phượng Minh Trại, tuổi còn trẻ nhưng võ công xuất chúng.

Nghe đồn trong toàn bộ châu quận, từ đám thổ phỉ cướp đường cho đến binh lính quan phủ, không ai địch nổi hắn.

“Nếu không ai dị nghị, vậy từ hôm nay, Chu Ngạn chính là đại đương gia của Phượng Minh Trại.” Một thuộc hạ bên cạnh quỳ một gối xuống, chắp tay hướng về phía hắn, cất giọng hô lớn: “Cung thỉnh đại đương gia thượng toạ!”

Tiếng hô vừa dứt, đám sơn tặc cũng lục tục cúi đầu hành lễ, miệng đồng thanh hô vang: “Cung thỉnh đại đương gia thượng toạ!”

Chu Ngạn ung dung đi tới trước chiếc ghế lớn giữa đại sảnh ngồi xuống, thần sắc bình thản tự nhiên.

Tay hắn vẫn nắm chặt thanh trường đao, vạt áo dính máu, cả người toát lên sát khí như Tu La nơi địa ngục.

Dù tuổi đời còn trẻ, kinh nghiệm chưa sâu, nhưng khí thế trên người hắn lại không ai sánh kịp.

Dù Đậu Tam có sống lại, đứng trước mặt hắn e rằng cũng phải e sợ mấy phần.

“Những kẻ cần chôn thì chôn đi, kẻ nào từng vi phạm quy củ do Phong trại chủ định ra, tuyệt đối không được lập bia tế bái. Dọn dẹp sạch sẽ trong tụ nghĩa đường, trước khi trời sáng ta không muốn thấy một vết máu nào.” Chu Ngạn trầm giọng nói.

Nghe xong, mọi người lập tức tản ra làm việc, chôn người thì chôn, lau dọn thì lau dọn.

“Đại đương gia… còn cái người ấy… cái công tử mới bị Đậu Tam cưới về… xử trí thế nào đây?” Một tên thuộc hạ dè dặt hỏi.

Chu Ngạn khẽ nhướng mày, lúc này mới nhớ ra trong tân phòng vẫn còn một người…

Chốc lát sau, cánh cửa phòng bị người ta đá mạnh một cái bật mở.

Chu Ngạn tay xách trường đao, ung dung bước vào.

Thiếu niên trong phòng đang ăn uống ngon lành, một tay cầm đùi gà, tay kia ôm vò rượu, hai má phồng lên vì nhét đầy thức ăn, trông chẳng khác gì một chú sóc đang tích trữ đồ ăn trong miệng. Sự xuất hiện đột ngột của Chu Ngạn rõ ràng đã khiến thiếu niên bị dọa sợ tròn mắt nhìn hắn, miệng đầy thức ăn cũng quên luôn cả việc nhai.

“Ngon không?” Chu Ngạn hỏi.

“Ưm…” Miệng Quý Phù Trầm đầy nhóc, theo bản năng muốn nuốt xuống để trả lời, ai ngờ miếng đó quá to, suýt nữa thì nghẹn chết. Mãi đến khi cố gắng nuốt trôi xuống được, nước mắt cậu cũng đã trào ra vì bị sặc.

Thiếu niên vốn đã trắng trẻo tuấn tú, đôi mắt lại trong veo ngây thơ, giờ phút này còn rưng rưng nước mắt, trông càng thêm đáng thương vô ngần.

“Ngon lắm.” Quý Phù Trầm dù vừa thoát chết vẫn không quên lễ phép trả lời.

Chu Ngạn thầm nghĩ cả cái trại tối nay, chỉ có mỗi thiếu niên này là còn nuốt trôi cơm.

Quý Phù Trầm len lén liếc nhìn thanh đao trong tay Chu Ngạn, thấy vết máu trên đó hãy còn tươi mới, đoán chừng hắn vừa mới giết người xong. Trong lòng cậu lập tức kêu khổ, thầm trách mình mải mê ăn uống mà quên mất sự hiện diện của sát thần này.

Thật ra chuyện này cũng không thể trách cậu được, trong nguyên tác nguyên chủ đập đầu tự sát, căn bản không hề có tình tiết Chu Ngạn bước vào tân phòng. Vừa xuyên tới đây, Quý Phù Trầm đã đói đến hoa mắt chóng mặt, còn đâu mà lo tính chu toàn?

Người này chẳng lẽ tới để giết người diệt khẩu?

Nghĩ đến đó, Quý Phù Trầm không nhịn được mà rụt cổ lại.

“Ngươi sợ ta à?” Chu Ngạn hơi nghiêng người, chăm chú nhìn vào đôi mắt rưng rưng nước của thiếu niên hỏi.

Cơ thể Quý Phù Trầm lập tức cứng đờ, theo bản năng đưa tay giấu ra sau lưng.

Hành động này vốn là để tỏ ra mình hoàn toàn không có ý tấn công, nào ngờ cậu quên mất trong tay mình còn đang cầm nửa cái đùi gà. Vì vậy trong mắt Chu Ngạn, hành động ấy trông chẳng khác nào đang giấu đùi gà ra sau như thể sợ bị cướp mất.

Chu Ngạn: …

Đường đường là đại đương gia của Phượng Minh Trại, chẳng lẽ lại đi giành nửa cái đùi gà với người khác?

“Ngươi…” Chu Ngạn nâng đao chỉ về phía tiểu lâu la đang run cầm cập một bên.

Tiểu lâu la đoán được đại khái sự tình, lập tức “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Tam đương gia tha mạng…”

“Tam cái gì mà tam?” Thuộc hạ của Chu Ngạn quát lớn: “Bây giờ phải gọi là đại đương gia.”

“Đại đương gia tha mạng, đại đương gia tha mạng.” Tiểu lâu la liên tục dập đầu.

“Ngươi…” Chu Ngạn giơ sống đao lên.

Quý Phù Trầm cứ tưởng hắn định giết người thật, buột miệng thốt lên nói: “Đừng giết hắn!”

“Hửm?” Chu Ngạn liếc mắt nhìn về phía Quý Phù Trầm.

“Tôi…” Quý Phù Trầm lùi lại nửa bước, nhỏ giọng nói: “Hắn đâu phải tay chân của Đậu Tam…”

“Thú vị đấy.” Chu Ngạn thu trường đao về, đáy mắt thoáng hiện ý cười như có như không.

Thiếu niên này rõ ràng sợ đến mức sắp phát khóc, vậy mà vẫn có can đảm lên tiếng cầu xin cho người khác.

"Đại đương gia, người này có giữ lại không?" Thuộc hạ hỏi, “Dù gì cậu ta cũng đã bái đường với Đậu Tam rồi.”

"Bái đường mà chưa động phòng thì đâu tính là phu thê." Ánh mắt Chu Ngạn lướt qua chiếc đùi gà trong tay Quý Phù Trầm, “Ăn được, uống được, diện mạo cũng tạm, giữ lại đi...”

"Giữ lại làm gì?" Thuộc hạ thắc mắc.

“Trấn trạch.”

Quý Phù Trầm: …

Thuộc hạ: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play