Chương 5

Buổi chiều hôm đó, Quý Phù Trầm ra sân xem mười chum rượu lớn mà Triệu Lộ đã vất vả chuẩn bị.

“Làm phiền Tam đương gia giúp ta gánh thêm một lu nước nữa được không?” Quý Phù Trầm hỏi Triệu Lộ.

Triệu Lộ vừa mới ăn no một bát hoành thánh to vào buổi trưa, giờ bụng vẫn còn căng, nghe vậy liền nhanh nhẹn đi ngay.

Vốn dĩ hắn là người luyện võ, mấy việc nặng nhọc chẳng có gì là gánh nặng, trước đó không vui, đơn giản chỉ vì không muốn “hầu hạ” Quý Phù Trầm thôi, giờ thì có đồ ăn thức uống ngon dỗ dành, trong lòng cũng không còn cảm giác chán ghét gì nữa.

Chờ Triệu Lộ gánh đầy một lu nước, Quý Phù Trầm liền lấy gáo múc nước, lần lượt tưới nước vào từng chum rượu lớn.

“Ngươi đang làm gì vậy? Nước ta vất vả gánh về, ngươi làm thế chẳng phải phí của sao?” Triệu Lộ đau lòng nói.

“Sao lại là lãng phí được?” Quý Phù Trầm đáp: “Ta định trồng vài thứ trong mấy chum này, nên phải tưới nước làm ướt đất trước, như thế gieo hạt mới dễ nảy mầm.”

“Ngươi định trồng rau trong mấy cái chum này à?”

“Ừ.”

“Chút chỗ thế kia thì trồng được gì? Dù có trồng thì cũng chẳng đủ ăn đâu!”

“Hôm nọ ta xuống núi, đã mua sẵn hành lá với rau thơm… chính là hạt giống rau thơm.” Quý Phù Trầm nói: “Trồng rau khác thì chắc chắn không đủ ăn thật, nhưng hành lá với rau thơm thì chỉ để nêm nếm thôi, dùng rất ít trong món ăn, mỗi lần xào nấu chỉ cần dùng một hai cây là đủ.”

Cậu chỉ cần trồng đầy mười chum rượu lớn này, chắc cũng đủ dùng trong một thời gian rồi.

Hơn nữa, mấy loại rau nêm này mà mua thì dễ hỏng, để không được lâu, mua ít thì phiền phức, tự trồng vẫn là tiện nhất, lại tươi ngon mà tiết kiệm.

“Ngươi nói có lý, Lý thúc nấu ăn không có mùi vị là vì chưa bao giờ cho mấy thứ này. Như hôm ngươi làm hoành thánh ấy, trong nước dùng cho chút rau thơm thôi mà vị ngon hẳn.” Triệu Lộ nói.

Quý Phù Trầm vừa tưới nước vừa hỏi: “Giờ thì ngươi thấy ta có lãng phí nước nữa không?”

“Hê hê.” Triệu Lộ biết được Quý Phù Trầm mấy hôm nay bắt mình làm việc chẳng qua là để trồng rau, oán khí còn sót lại trong lòng cũng tan biến nốt.

Thì ra thằng nhóc này sai hắn làm cái nọ cái kia, không phải cố ý hành hạ hắn!

“Vậy sao ngươi không bảo ta xây chỗ trồng rau luôn trên mặt đất, dùng gạch xây bờ rồi đổ đất vào là được mà, cần gì phải dùng mấy cái chum rượu to này?” Triệu Lộ lại hỏi.

“Chỗ đất này không được bằng phẳng, dù có xây bằng đá thì cũng dễ có khe hở, đến lúc tưới nước hay gặp mưa là đất sẽ bị cuốn trôi, chưa được bao lâu là mất hết đất rồi.”

Thời đại này tuy cũng có gạch nung chuyên dụng, nhưng trong trại thường dùng loại gạch đá, mép không được ngay ngắn như gạch nung, Quý Phù Trầm cũng không tiện vì mấy luống rau mà bảo Triệu Lộ xuống núi mua gạch. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu vẫn chọn cách trồng rau trong chum rượu, cách này mà ở thời hiện đại thì cũng giống như việc dùng chậu hoa trồng rau trên ban công, cốt là tiện lợi.

“Hơn nữa mấy cái chum rượu này kích cỡ vừa phải, dễ di chuyển. Đợi trời lạnh còn có thể mang vào trong phòng.” Quý Phù Trầm nói thêm.

Triệu Lộ nghĩ lại thấy cũng đúng, ban đầu hắn còn định nói Quý Phù Trầm ra sau núi nơi có đất để trồng rau. Nhưng nghĩ lại, nếu mỗi ngày phải đi tới đi lui xa như thế để chăm mấy cây rau, thì đúng là bất tiện thật. Huống hồ những thứ Quý Phù Trầm trồng cũng không nhiều, trồng ngay trước cửa nhà mình thì vẫn tiện hơn. 

“Khi nào trồng đây?” Triệu Lộ hỏi cậu.

“Đất ngươi đào hơi khô, phải tưới cho ẩm đã. Hạt giống ta đã ngâm sẵn rồi, kích cho nó nảy mầm xong là trồng được.”

“Bao lâu thì mọc?”

“Cái đó khó nói lắm, nhanh thì bốn năm ngày, chậm thì tám chín ngày, có khi mười ngày cũng chưa ra, phải xem tâm trạng của tụi nó thế nào nữa.”

Hạt giống mà cũng có tâm trạng à?

Triệu Lộ vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm Quý Phù Trầm, rõ ràng không nghe ra chút hài hước nào trong câu nói đó.

“Tam đương gia, hai ngày nay thật nhờ có ngươi giúp đỡ, ta tạm thời không cần ngươi giúp thêm gì nữa.” Quý Phù Trầm vừa nói vừa chắp tay cúi mình cảm tạ.

“Cái này… nhưng ba ngày vẫn chưa hết mà!” Nếu hắn đi rồi, buổi tối chẳng phải là không được ăn hoành thánh nữa sao?

Nếu là trước đây, Triệu Lộ chắc chắn không vì hai bát hoành thánh mà tỏ ra thiếu khí phách thế này. Nhưng mấy ngày liền toàn ăn cơm canh nhạt nhẽo của Lý thúc, đột nhiên được ăn món hoành thánh thơm ngon của Quý Phù Trầm thì đúng là khiến người ta ăn một lần rồi chẳng thể quên.

“Hay là để ta gánh thêm nước cho ngươi nhé? Ngươi đã trồng rau thì chắc ngày nào cũng phải tưới, ta gánh đầy lu cho ngươi luôn.” Nói rồi Triệu Lộ xách thùng nước, đi gánh nước đầy cái lu lớn trong sân cho Quý Phù Trầm.

Chỉ tiếc là hắn vừa gánh xong thì người trưa hôm trước đến ăn ké một bát hoành thánh đã vội vã xuất hiện.

Người này tên là Tiết Thừa Cử, ngoài Triệu Lộ ra thì là người mà Chu Ngạn tin tưởng nhất.

“Có chuyện gì vậy? Đại đương gia lại sai ngươi đến do thám à?” Triệu Lộ hỏi.

“Đại đương gia hình như đang cãi nhau với Nhị đương gia, ta sợ hai người họ động tay động chân…”

Triệu Lộ nghe vậy còn chẳng kịp chào Quý Phù Trầm một tiếng, đã nhấc chân chạy thẳng.

“Tam đương gia sao lại chạy nhanh thế? Xảy ra chuyện gì à?”

Tiểu Thử vừa từ ngoài bước vào, đúng lúc chạm mặt Triệu Lộ và Tiết Thừa Cử đang lao vội ra ngoài.

“Nghe nói nhị đương gia đang cãi nhau với đại đương gia.”

“Nhị đương gia à... Hắn ta vốn chẳng ưa gì đại đương gia, trước đây vẫn luôn thân thiết với Đậu Tam.” Tiểu Thử nói.

“Hắn ta là nhị đương gia, Chu đại đương gia vốn xếp sau hắn ta, kết quả Đậu Tam vừa chết, hắn ta vẫn là nhị đương gia, ngược lại Chu đại đương gia vốn có địa vị thấp hơn hắn lại ngồi vào vị trí trại chủ, trong lòng hắn ta có bất mãn cũng là điều dễ hiểu.” Nhưng mà Chu Ngạn lên làm trại chủ là dựa vào bản lĩnh của chính mình, hắn ta không vui thì cũng vô ích.

Tiểu Thử nói tiếp: “Nói thế cũng đúng, nhưng ta nghe Lý thúc nói, nhị đương gia nhìn bề ngoài thì có vẻ được, nhưng thực chất còn thâm độc hơn cả Đậu Tam.

Chẳng qua trước kia Đậu Tam làm trại chủ, hắn ta không có cơ hội trồi lên thôi, giờ thì bản chất lộ rõ cả rồi. Hôm đó trong nhà ăn, người chửi Lý thúc chính là hắn ta đấy.”

“Thì ra người đó là nhị đương gia à?” Quý Phù Trầm khẽ cười: “Nhưng có đại đương gia trấn giữ, hắn ta cũng không nhảy nhót được bao lâu đâu.”

Theo như miêu tả trong nguyên tác, vị nhị đương gia này đúng là có làm loạn một thời gian, thậm chí còn có ý định phản Chu Ngạn. Nhưng Chu Ngạn đến cả Đậu Tam còn dám xử, thì cũng chẳng sợ hắn ta. Không lâu sau, người này vì cấu kết với sơn tặc bên ngoài nhằm thôn tính Phượng Minh Sơn, đã bị Chu Ngạn xử lý.

Có điều, theo mốc thời gian thì chuyện đó chắc phải nửa năm sau mới xảy ra.

Nên hôm nay hai người bọn họ chắc cũng chưa đến mức trở mặt gay gắt.

Bên kia.

Triệu Lộ vội vàng chạy đến chỗ ở của Chu Ngạn, nhưng không thấy bóng dáng nhị đương gia đâu, chỉ nhìn thấy Chu Ngạn đang ngồi bên bàn lau thanh trường đao của mình.

“Đại đương gia, ngài sẽ không định chém luôn cả Ân Tề Thanh chứ?” Triệu Lộ hỏi.

“Nếu ta muốn chém hắn, thì đã sớm để hắn theo chân Đậu Tam rồi, còn đợi tới hôm nay chắc?”

Triệu Lộ đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, cố nhìn sắc mặt để đoán ý, nhưng thấy hắn thần sắc bình thản, đáy mắt cũng chẳng lộ ra chút sát khí nào.

“Hai ngày nay ngươi hầu hạ áp trại phu nhân của chúng ta thế nào rồi?”

“Áp trại phu nhân cái gì chứ, giờ ngài mới là trại chủ, nói vậy người ngoài không biết lại tưởng cậu ta là người trong phòng của ngài đấy.”

Chu Ngạn nhướng mày, không đáp.

“Hai ngày nay ta ở chỗ Quý Phù Trầm làm không ít việc đâu, nào là đào đất, nào là gánh nước. Ngươi biết không? Hôm trước cậu ta xuống núi mua hạt giống, thật sự là định trồng rau đấy, thật không ngờ, một công tử trắng trẻo sạch sẽ như vậy lại thích mày mò mấy thứ thế này.”

“Ha hả.” Chu Ngạn khẽ cười ý vị khó đoán.

Triệu Lộ chẳng nghe ra được ẩn ý trong tiếng cười đó, vẫn như cũ thao thao bất tuyệt: “Trước kia ta còn cảm thấy cậu ta vai không thể gánh, tay không thể xách, chắc chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi vô dụng, nhưng bây giờ xem ra cậu ta thú vị hơn ta tưởng nhiều.”

“Đúng là thú vị, còn biết nấu ăn riêng cho ngươi nữa chứ.”

“Ha…” Triệu Lộ cười gượng một tiếng, “Đại đương gia ngài biết rồi à?”

“Tiết Thừa Cử còn ngồi ăn chung với các ngươi, ta sao mà không biết?”

“Cái tên Tiết Thừa Cử này, ta còn dặn hắn đừng có lắm lời với ngài nữa mà.”

Chu Ngạn ném chiếc giẻ lau trong tay lên người hắn, “Hay đấy, dám xúi người sau lưng rồi còn quay lại nói dối với ta?”

“Ta không phải là sợ ngài thèm sao? Hehe.” Triệu Lộ giúp hắn gấp lại giẻ lau, rồi nói tiếp: “Tay nghề nấu ăn của quý tiểu công tử đúng là hơn hẳn Lý thúc, hoành thánh kia gói mỏng tang nhân thịt thơm lừng, chậc… hôm nào để cậu ta nấu cho ngài một bát mà thưởng thức.”

“Ta không đến mức đói khát như ngươi, với lại ta và cậu ta đâu có tình cảm chủ tớ gì, chẳng thiếu một bát hoành thánh.” Chu Ngạn mặt lạnh nói.

“Ngon thật mà, ta không lừa ngài đâu, chỉ cần nếm một lần là biết.”

Chu Ngạn không buồn phản ứng với hắn, đứng dậy treo thanh trường đao lên giá gỗ.

“Đại đương gia, Ân Tề Thanh đến tìm ngài nói gì thế?”

“Còn có thể nói chuyện gì, hắn ta nói huynh đệ trong trại ai nấy đều oán thán, nói từ sau khi Đậu Tam chết, thì chẳng còn được ăn uống ra hồn nữa.” Ánh mắt Chu Ngạn chợt hiện lên vẻ lạnh lẽo, “Hắn ta ngoài miệng thì nói là muốn xuống núi mời đầu bếp giỏi cho trại, nhưng trong lòng tính toán thế nào, thì chỉ có hắn ta biết.”

“Cái đồ khốn…” Triệu Lộ chửi một câu, “Vài hôm không xuống núi là ngứa tay rồi phải không?”

“Đậu Tam đã chết hắn ta muốn làm chủ nhưng không thành, giờ còn đang nghẹn tức trong lòng đấy.”

“Có cần xử hắn ta hông?” Triệu Lộ hỏi, “Không thì để ta tìm người lấy bao tải trùm đầu, cho hắn ta một trận?”

Chu Ngạn cười, “Sao ngươi nói chuyện nghe giống Đậu Tam vậy?”

Triệu Lộ hiểu, lúc này trong trại đang cần giữ ổn định lòng người, nếu gây chuyện với nhị đương gia thì chắc chắn sẽ làm rối loạn tình hình, vì thế Chu Ngạn mới phải nhẫn nhịn như vậy.

Nhưng hắn cũng biết rất rõ tính khí của Chu Ngạn.

Nếu đối phương biết điều thì không sao, bằng không mà chọc giận đại đương gia, kẻ đó sớm muộn cũng sẽ trở thành Đậu Tam thứ hai.

“Hay là thuê đầu bếp đi? Không thì chuyện cơm nước trong trại này chắc chắn còn dây dưa dài dài.” Triệu Lộ hỏi.

“Người làm bếp đàng hoàng ai lại bỏ việc tử tế, để chạy vào sào huyệt thổ phỉ kiếm ăn?”

Làm thổ phỉ nào có gì vinh quang, không đến bước đường cùng thì chẳng ai chủ động dấn thân vào nơi như thế.

“Nhưng tay nghề của Lý thúc đúng là tệ thật, rau xanh thịt tươi qua tay ông ấy đều thành nhạt nhẽo khó nuốt. Nhất là hai ngày nay ăn được hoành thánh của Quý Phù Trầm, ta càng thấy cơm của Lý thúc khó mà nuốt nổi...” Ánh mắt Triệu Lộ sáng lên, “Ê? Quý Phù Trầm biết nấu ăn mà, hay là bảo cậu ta thử xem sao?”

Chu Ngạn vừa nghe đã lập tức hiện lên trong đầu hình ảnh Quý Phù Trầm với dáng vẻ trắng trẻo tuấn tú.

“Cậu ta da dẻ mịn màng thế kia, làm sao chịu được cảnh quanh năm suốt tháng quanh quẩn bên bếp, khói lửa ám đầy người? Với lại trong trại nhiều người như vậy, nấu nướng phải dùng nồi lớn bằng người cậu, cái dáng người mảnh khảnh đó, cầm nổi cái muôi to không đã là vấn đề rồi.”

“Chẳng phải là tình thế cấp bách nên đành linh hoạt xử lý sao? Chẳng lẽ cứ để cho Ân Tề Thanh làm loạn mãi?” Triệu Lộ thuyết phục: “Cứ để cậu ta giúp tạm một thời gian, đợi trong trại ổn định, chúng ta lại nghĩ cách khác.”

“Trại này đông người thế, chẳng lẽ lại không tìm được ai biết nấu ăn, cùng lắm ngày mai ngươi đi hỏi từng người một.” 

Chu Ngạn nói xong thì phất tay đuổi người, rõ ràng không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này.

Nhưng Triệu Lộ vẫn chưa hết hy vọng. 

Hắn luôn cảm thấy việc nhờ Quý Phù Trầm giúp chuyện này là rất khả thi.

Đại đương gia sở dĩ không đồng ý, chắc chắn là vì trông mặt mà bắt hình dong, thấy người ta đẹp thì nghĩ là không biết nấu cơm, với lại hắn đâu đã được ăn thử hoành thánh của người ta, nên mới không chịu đồng ý. Nếu để hắn nếm thử tay nghề của Quý Phù Trầm, có khi hắn lại đổi ý cũng nên.

Tối hôm đó, Quý Phù Trầm đã gieo hạt rau thơm cùng hành lá vào mười cái chum rượu lớn.

Mấy cái chum rượu này đều đã được Triệu Lộ gõ bỏ phần miệng nhỏ, vết vỡ vừa vặn nằm ở phần bụng phình to của chum, nhờ đó diện tích trồng rau trong mỗi chum đều được tận dụng tối đa.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, cậu dùng ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng chọc xuống lớp đất trong chum, giữ yên một lát.

Không ai biết rằng, trước mắt cậu lúc này đang hiện ra một màn hình ánh sáng, trên đó hiển thị các chỉ số như độ ẩm của đất, đồng thời còn đưa ra đánh giá tổng thể về chất lượng đất, nhằm xác định các vấn đề có thể phát sinh trong quá trình trồng trọt.

Những tình trạng như thiếu nước, thiếu dưỡng chất v.v…, hệ thống đều sẽ đưa ra cảnh báo.

Cùng với số ngày Quý Phù Trầm sống sót tại thế giới này tăng lên, điểm tích lũy trong hệ thống mang theo bên người cũng ngày càng ổn định tăng trưởng, các chức năng và vật phẩm trong thương thành cũng lần lượt được mở khóa. Giống như “Đánh giá đất” mà cậu đang sử dụng lúc này, chính là một chức năng mới vừa được kích hoạt.

Đúng lúc cậu đang mải mê thử nghiệm chức năng mới, thì Triệu Lộ lại hớn hở chạy tới.

“Tam đương gia, hôm nay ta thật sự không có việc gì nhờ ngươi nữa đâu.”

“Ta đến là vì chuyện khác cơ.” Triệu Lộ ra vẻ thần bí nói: “Bởi vì cơm Lý thúc nấu quá khó ăn, khiến không ít người trong trại oán than, nhị đương gia lại còn nhân cơ hội muốn quay lại nghề cũ, định xuống núi bắt đầu bếp.”

Quý Phù Trầm: …

“Ta nghĩ tay nghề nấu ăn của ngươi chắc chắn ngon hơn Lý thúc, nên muốn nhờ ngươi giúp Lý thúc một tay, cải thiện chút khẩu phần của mọi người, ít nhất đừng để ăn xong lại muốn tạo phản.” Triệu Lộ nói.

“Ý ngươi là để ta làm đầu bếp?”

“Ngươi chỉ cần chỉ dạy cho ông ấy là được, nếu ngươi có thể giúp trại vượt qua giai đoạn khó khăn này, sau này ai trong trại dám coi thường ngươi? Chắc chắn sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác.”

Quý Phù Trầm cười thầm trong bụng, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ khó xử.

“Là đại đương gia bảo ngươi đến tìm ta sao?” Cậu hỏi.

“Không phải, là ta tự mình đến.” Triệu Lộ đáp, “Đại đương gia chưa từng ăn hoành thánh ngươi làm, nên không biết tay nghề của ngươi giỏi đến mức nào.”

“Vậy thì ta có muốn giúp cũng không giúp được rồi phải không?”

“Ta có cách…” Triệu Lộ nhanh chóng nói: “Ngươi cứ làm cho huynh ấy một bát, để huynh ấy nếm thử là biết ngay thôi?”

Triệu Lộ tin chắc rằng, chỉ cần Chu Ngạn ăn thử món hoành thánh ấy, nhất định sẽ bị thuyết phục.

Mà nếu Quý Phù Trầm trở thành đầu bếp tạm thời, thì không những có thể chặn miệng nhị đương gia, mà còn giúp trấn an lòng người trong trại.

Về sau, đợi đến khi Chu Ngạn rảnh tay, e rằng nhị đương gia cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn cúi đầu mà sống.

Quý Phù Trầm chỉ giả vờ khó xử một lúc, rồi rất nhanh đã gật đầu đồng ý.

Dù sao ý tưởng của Triệu Lộ cũng trùng khớp với kế hoạch ban đầu của cậu. 

Cậu vốn đã định giúp chú Lý, không ngại lại nhiều thêm một ân tình.

Lấy lòng được Chu Ngạn, đối với việc cậu muốn ở lại Phượng Minh Trại lâu dài sau này chắc chắn sẽ có lợi.

Sáng sớm hôm sau, Quý Phù Trầm chuẩn bị xong hoành thánh, cho vào hộp thức ăn rồi mang đến tìm Chu Ngạn.

Đến nơi cậu mới phát hiện, vị nhị đương gia Ân Tề Thanh kia cũng đang có mặt.

“Ồ, đây chẳng phải là áp trại phu nhân của Phượng Minh Trại chúng ta sao? Phu nhân sao hôm nay lại rảnh rang ghé qua đây thế?” Ân Tề Thanh đứng dậy, ánh mắt quét qua người Quý Phù Trầm một lượt, giọng nói đầy ẩn ý: “Suýt chút nữa quên mất, giờ vị trí trại chủ đã là của đại đương gia, vậy vị áp trại phu nhân này cũng thật không nên để lãng phí.”

Hắn ta cố ý dùng chữ “lãng phí”, ngụ ý ví Quý Phù Trầm như một món đồ mà ai cũng có thể dùng đến.

Chu Ngạn khẽ nhíu mày, ánh nhìn nhìn về phía nhị đương gia thoáng lóe lên vẻ một tia sắc bén.

Nhưng nhị đương gia vẫn chưa chịu dừng, lại nói: “Ban ngày ban mặt mà phu nhân đã tìm đến tận đây? Ân mỗ ở chỗ này có phải đã làm phiền đến nhã hứng của hai vị rồi không?”

“Ân Tề Thanh…” Chu Ngạn lạnh giọng lên tiếng.

Nhưng hắn vừa mở miệng, thì thấy Quý Phù Trầm đã chủ động tiến lên mấy bước về phía nhị đương gia.

Thiếu niên dáng người gầy gò, đứng trước mặt Ân Tề Thanh hoàn toàn không có khí thế gì, thoạt nhìn chẳng khác nào một con mèo con đang vung vuốt về phía chó dữ.

Ân Tề Thanh không những không bị dọa, ngược lại còn cố tình bước lên một bước, ngẩng cao đầu, một dáng vẻ "người làm gì được ta".

“Phu nhân có điều gì chỉ giáo?” Ân Tề Thanh hỏi.

“Nhị đương gia…” Quý Phù Trầm mở to đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn Ân Tề Thanh, mở miệng nói: “Trên răng của ngài còn dính rau kìa.”

“Phụt…” Chu Ngạn không nhịn được bật cười thành tiếng.

Ân Tề Thanh lập tức sa sầm mặt, vẻ mặt cứ như vừa nuốt phải ruồi vậy, khó coi không thể tả. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play