Dưới ánh đèn lung linh của lễ đường, cô gái nhỏ mà anh từng yêu chiều, nâng niu như báu vật – giờ đây đang khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy. Gương mặt cô rạng ngời hạnh phúc, nụ cười tươi sáng tựa ánh dương, từng bước từng bước tiến về phía anh.
Anh đã từng vô số lần tưởng tượng đến khoảnh khắc cô mặc váy cưới, đứng trước mặt anh, và chú rể chính là anh. Nhưng đến khi giấc mơ ấy trở thành hiện thực, anh lại cảm thấy tất cả những điều đẹp đẽ nhất trên thế gian này dường như đều tụ hội lại trên người con gái ấy.
Ngay cả ánh đèn rực rỡ trong lễ đường cũng đang thiên vị cô.
---
Cô ngước lên, đôi mắt sáng ngời, giọng nói trầm ấm mà kiên định.
“Lạc Triết Phong, một bước này, chính là cả cuộc đời của em.”
“Kiếp này, An Nguyệt Dao chỉ muốn ở bên cạnh Lạc Triết Phong… mãi mãi.”