Bạn có tin ngôi sao có thể thực hiện được nguyện ước không?
Có người từng nói rằng: “Chỉ cần hướng mặt với ngôi sao và đan mười ngón tay lại với nhau rồi nghĩ đến điều ước của mình, Điều ước liền sẽ thành sự thật”
Thành phố M, 20 giờ ngày 02-03-20xxx.
[Theo thông tin chúng tôi nhận được từ đài thiên văn vũ trụ ngày 01-03-20xxx đêm nay sẽ có một đợt mưa sao băng rất hiếm tên Quadrantids sẽ rơi xuống phía Nam của Thành phố M-]
[Nếu đứng ở trên ngọn núi Acer là người dân có thể quan sát được một trận mưa sao băng hiếm hoi đã xuất hiện từ 100 năm trước]
Dãy núi Acer phía Nam thành phố M.
Dòng người tấp nập lướt qua nhau, nhưng ai nấy đều mang trong mình một cảm giác vui sướng tới lạ lùng khi được ngắm trận mưa sao băng hiếm gặp này. Nhưng trong dòng người đi qua đi lại đó có một người trên mặt không mang một chút biểu cảm nào như thể Quadrantids đối với người đó không phải là thứ hiếm hoi gì.
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên hiển thị có cuộc gọi tới.
“Dao Dao, năm nay con cũng đã 27 tuổi rồi! Ngay cả con gái nhà dì Chu bên cạnh cũng sắp cử hành đám cưới luôn rồi mà con còn không có ý định kiếm bạn trai sao?”
Giọng nói truyền ra từ phía bên kia điện thoại là mẹ của An Nguyệt Dao, bà Tịch Yên.
“Nhân cơ hội lần này con đi ngắm mưa sao băng thì kiếm lấy một người đi---“ bà chưa kịp nói hết liền bị cô cắt ngang.
“Mẹ! Con đã nói với mẹ rồi mà ngoại trừ anh ấy ra thì con không muốn ai hết, con gác máy đây.” Nói xong cô gác máy luôn không để cho mẹ có cơ hội nói thêm lần nữa. Đúng vậy ngoại trừ anh ấy thì có lẽ đời này sẽ không có ai có thể khiến cho cô trải qua cảm giác rung động được nữa.
Lần này ra ngoài cô nói với mẹ sẽ đi ngắm sao băng nhưng thực chất cô lại đi dạo hết các con đường nối liền bờ sông. Thật ra cô không có tâm trạng để ngắm sao băng như những người khác, đối với cô mà nói nó không mấy ý nghĩa mà cũng không nhất định phải lên đỉnh núi để ngắm, thay vào đó cô sẽ nhìn thấy sao băng rơi xuống khi đang đi dạo như vậy không phải cũng rất ý nghĩa hay sao mặc dù chỉ có một mình.
Cách nửa tiếng nữa là tới giờ mưa sao băng sẽ rơi xuống trong lúc đó cô vừa đi vừa trò chuyện với Tô Doãn.
Tô Doãn là bạn học cùng thời năm cao trung của cô, mặc dù hai người không cùng thi vào một trường đại học nhưng không có nghĩa là họ không liên lạc với nhau.
Cô mở khung chat của Tô Doãn rồi nhập trên thanh tin nhắn rồi ấn gửi:
[Doãn Doãn cậu có rảnh không?]
Doãn Doãn: [ồ hố ~ trời ơi xem ai đây, Tiểu Dao nhà ta nay lại chủ động nhắn tin cho tớ sao!!!!! Ôi thật bất ngờ]
{bất ngờ}
Pudding: [Cậu thôi đi, cũng không phải là thiên thạch rơi xuống trái đất nha!]
Doãn Doãn: [hahaha OK OK]
Doãn Doãn:[Cậu muốn nói gì sao {thắc mắc}]
Pudding:[Có chuyện mới được nhắn cho cậu sao]
Pudding: [Chút nữa sẽ có mưa sao băng cậu có đi xem không?]
Doãn Doãn: [Tớ ra ban công xem, dù sao nhà tớ cũng ở gần núi Acer nên nhìn thấy cũng rất rõ]
Doãn Doãn: [Không phải chứ!!!! Cậu cũng đi xem sao?]
Doãn Doãn: [Hôm nay là ngày gì mà cậu đem tới nhiều cú sock cho tớ quá vậy]
{sock} {sock} {sock}
Pudding: [...]
Pudding: [Tớ cũng là con người mà! Nên là cũng sẽ đi xem rồi!!]
Mải mê trò chuyện với Tô Doãn làm cho cô đang quên rằng chính mình đã đi ra khỏi khung đường dành cho người đi bộ. Đột nhiên từ phía xa có một giọng nói hoảng hốt với tới: “Cẩn thận phía trước” khi cô ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại thì trước mắt xuất hiện một ánh sáng trói mắt sau đó tầm nhìn của cô cũng dần dần tối lại.
Luồng ánh sáng trói mắt đó chính là đèn xe ô tô. Khoảnh khắc cô bị xe đ.â.m cũng chính là lúc hàng nghìn hàng vạn sao băng rơi xuống.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều vây quanh lại xung quanh nói với cô là hãy cố gắng có người đã gọi xe cứu thương cho cô rồi. Nhưng tiếc thay lúc này mọi các giác quan của cô đã trở lên mơ hồ, không thể nghe thấy.
Cho đến lúc xe cứu thương tới thì cô cũng chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn đỏ lập lòe phía xa qua từng kẽ hở của những người khác. Ngay sau đó cô liền nhắm tịt mắt lại, mặc kệ cho những âm thanh ồn ào ở đó mà chỉ len lỏi trong đầu một suy nghĩ:
Tai nạn xe....thì ra đây là cảm giác mà anh ấy đã phải trải qua khi cứu cô năm đó sao, Đau quá...…
Nếu như cô có thể quay trở lại vào thời điểm khi anh và cô vẫn là một hai người xa lạ thì tốt biết bao, bởi lúc đó cô có thể nói với anh là...…
Nhanh lên, nhanh lên, mau đưa bệnh nhân vào xe cấp cứu. Từng tiếng nói, hành động của đội cứu thương vang lên nhưng có lẽ đã không còn kịp rồi.
Bảng tin đưa tin trên màn hình lớn của thành phố M
Phóng viên: [Xin chào mọi người khoảng 30 phút trước chúng tôi nhận được một bản thông tin có một vụ tai nạn giao thông vừa xảy ra khớp với thời gian trận mưa sao băng Quadrantids rơi xuống----]
Điều ước duy nhất cũng là cuối cùng với sao băng của cô “Nếu có thể quay ngược thời gian thì thật tốt”.
Lần này cô thật sự đã không còn ý thức nữa rồi, câu nói cuối cùng mà cô có thể mơ màng nghe thấy chính là câu nói dường như đã được nhắc tới vào lăm năm trước..... Chỉ là thay vào đó là tên của cô.
Người chết tên An Nguyệt Dao, sinh năm 19xx, 27 tuổi, đã gặp tai nạn giao thông vào 20 giờ 30 phút, ngày 03-02-20xx, tại thành phố M.
Chú thích:
- Dấu ngoặc {..} tượng trưng cho mấy cái biểu tượng biểu cảm.