An Nguyệt Dao bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ kêu báo thức, cô vội đưa tay ra khỏi chăn với tới chiếc đồng hồ tắt nó.

Thời tiết của đầu tháng chín đã bắt đầu có cơn gió lạnh, nhưng xen với gió bắc sắp kéo tới thì còn có một ít hơi nóng. An Nguyệt Dao bước xuống giường, đi đôi dép có hình mèo con màu hồng trong rất dễ thương, sau đó đi thẳng vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt.

Sau khi thực hiện các bước vệ sinh cá nhân xong, cô thay quần áo rồi cầm lấy balo đi xuống lầu.

Mọi chuyện hệt như một giấc mơ vậy, sáng ngày hôm qua khi cô nói với Lạc Triết Phong câu đó xong, tuy rằng không có gì bất ngờ khi cậu không đáp lại cô, nhưng điều khiến cho cô bất ngờ ở đây đó chính là đôi tai của anh, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh bị ngại nha!

Vừa đi vừa nghĩ vu vơ, chẳng mấy chốc An Nguyệt Dao đã xuống tới lầu nhưng cô lại không để ý, cho lên dẫn tới chuyện mà cô không muốn xảy ra nhất đó chính là, cô bị vấp ngã rồi!?

“Dao Dao, mắt mũi của con để trên đỉnh đầu hay sao vậy hả? Sao ngay cả đến việc đi thôi mà cũng để vấp ngã hả?” Bà Tịch nhìn thấy cảnh này thì lại không thể không cằn nhằn cô.

“Mới sáng ngày ra mà đã ẩu thả thế này rồi, lần sau đi nhớ để ý đường một chút, còn may là không bị chẹo chân chỉ hơi bông gân một chút thôi.”

“Vâng, con biết rồi ạ” Cũng đâu phải cô muốn xảy ra chuyện này đâu, chỉ là khi nãy cô nhớ lại một vài chi tiết ‘khá’ là dễ thương mà kiếp trước cô không được chiêm ngưỡng của anh thôi mà.

“Công chúa nhỏ của ba, sao dạo này con hay để tâm trí lên mây vậy hả? Hôm qua nói mấy điều kì lạ nay còn đi đường không để ý nữa, cũng may mắn là còn có cái lan can của cầu thang, nếu không bây giờ ba mẹ đã trên đường trở con tới bệnh viện rồi đấy.” Ông An nói rồi vươn tay ra gắp cho con gái một đống đồ ăn vào bát.

An Nguyệt Dao: “...”

“Ba, đừng có đùa nữa được không, lần sau con nhất định sẽ chú ý mà!” Cô nói với ba An, rồi cũng rót cho ông một cóc trà trên bàn ăn.

“Hahaha, thôi được rồi, ba không nói như vậy nữa, con mau ăn sáng đi rồi còn đi học. Hôm nay là ngày đầu tiên bước vào năm học nên không thể tới trễ được.”

Ăn xong cô ngay lập tức chào hai người rồi chạy thẳng tới trường. Khung đường kiếp trước cô từng đi ngang qua  biết bao lần, nhưng chưa lần nào cô ngắm nhìn nó một cách chăm chú như này.

Từng ngọn gió lần lượt lướt qua mang tai rồi phả vào gương mặt thanh tú trắng nõn của cô, bất giác khiến nó đỏ lên không ít.

Suy nghĩ một hồi trên đường, đến khi gần tới cổng trường thì cô mới chợt bừng tỉnh lại. Cần gì phải nhớ lại những điều không hay của kiếp trước, không phải cô đã được ông trời ban cho một cơ hội để được làm lại rồi sao? Vậy nên, không nhất thiết phải bi quan như vậy, cô chỉ cần lo cho hiện tại là được.

Tự động viên chính mình một hồi xong, bỗng chốc cảm thấy tâm trạng không đến nỗi lặng lề như ban sáng nữa.

Đi tới cửa phòng học ở phía trước, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng của một cậu thiếu niên đang ngồi một mình ở trong góc ngay cạnh cửa sổ. Chỗ ngồi của cậu luôn rất tối, vì rèm cửa lúc nào cũng bị cậu kéo vào, không để lộ một chút ánh sáng nào .

An Nguyệt Dao từng bước một đi tới bên cạnh Lạc Triết Phong rồi kéo hẳn rèm cửa sổ ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào làm cậu cảm thấy chói mắt vô cùng.

Lạc Triết Phong luôn là người đến sớm nhất, chính vì vậy khi An Nguyệt Dao tới anh không hề biết vì lúc này đây anh đang nghiên cứu một công thức vật lý mới, nhưng từ tối hôm qua vẫn không thể giải ra được.

Đương lúc bị ánh sáng len nỏi vào thì đột nhiên Lạc Triết Phong ngẩng đầu lên trong tâm trạng không hề vui chút nào.

Nhưng khi anh ngẩng đầu lên thì trong chốc lát gương mặt tươi cười rạng rỡ như mặt trời nhỏ của cô cứ thế mà bị phóng đại ngay trước mặt anh.

An Nguyệt Dao cúi thấp người xuống, để cho gương mặt cô gần với anh hơn, rồi mỉm cười nói “Chào buổi sáng” với anh.

An nguyệt Dao: “Lạc Triết Phong, cậu ăn sáng chưa?”

Cô nói rồi cũng ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, cho tay vào trong balo lấy ra một hộp cơm rồi đẩy tới trước mặt anh.

“Vừa rồi tớ có mua một hộp cơm ở tiệm được khuyến mãi ‘mua một tặng một’ tớ ăn rồi, còn phần này tớ không muốn lãng phí đồ ăn, cho nên nghĩ sẽ đem cho cậu ăn vậy.”

Thật ra đây là một câu nói dối rất dễ bị người khác nhìn ra sơ hở, có ai lại khuyến mãi mua một được một phần cơm như này đâu chứ.

Rõ ràng là biết cô chỉ đang kiếm cớ để anh có thể chấp nhận ăn khẩu phần cơm này, nhưng từ tận đáy lòng Lạc Triết Phong vẫn cảm thấy rất ấm áp. Bởi đây là lần đầu tiên có người thật sự quan tâm anh.

“Cảm ơn cậu.” Anh nói, sau đó ngay lập tức lấy hộp cơm ra ăn. Đúng là sáng nay anh vẫn chưa ăn gì cả, hôm nay dì Vương xin nghỉ, nên thành ra không ai nấu bữa sáng cho anh.

Ngay cả đồ ăn trong tủ cũng không còn, cho nên anh đành phải nhịn đói bấm bụng mà đi học. Tuy vừa rồi do chăm chú giải đề nên cũng không thấy đói, nhưng bây giờ anh mới cảm nhận được bụng mình đang đánh chống liên hồi.

“Cậu ăn chậm một chút, dù sao bây giờ cũng vẫn còn rất sớm, cho nên sẽ không có ai đến vào giờ này đâu.” An Nguyệt Dao chống tay lên bàn nhìn anh ăn vội tới nỗi sắp nghẹn tới nơi, nói.

“Lạc Triết Phong, vào năm học này tớ rất muốn được nâng cao điểm số về môn vật lý học, cậu có thể bổ túc thêm thời gian cho tớ được không?” Thật ra môn vật lý học của cô rất kém, cho dù những môn khác cô có thể học được và tiếp thu nhanh, nhưng chỉ riêng môn vật lý là cô không thể học được.

Nghe thấy cô nói đến vấn đề bổ túc thêm thời gian học này, nhất là có liên quan tới Vật lý thì làm sao mà anh có thể từ chối được chứ...huống hồ, đối tượng lại là cô, trừ phi anh ngốc thì mới từ chối cơ hội được gần cô như này.

“Được” Lạc Triết Phong buông muỗng xuống rồi quay ra nhìn trực diện vào mắt cô.

“Cậu có thể hỏi tôi bất cứ khi nào cũng được.” Nếu người đó là cậu thì tất cả đều được.

“A, thật sao? Cảm ơn cậu nhiều lắm, vậy chúng ta hẹn địa điểm để cùng nhau học đi!” Cô vui tới mức không để ý người bên cạnh đã bất giác ngồi thẳng lưng hơn. Cậu ấy chưa gì đã muốn học luôn rồi sao? Nhưng...

Lạc Triết Phong hé miệng ra định nói gì đó nhưng lại không thể nói.

  Hai người ngồi bên cạnh nhau như vậy được một thời gian dài thì rốt cục cũng có người thứ ba tới, tất nhiên nếu có người thứ ba tới thì theo sau chắc chắn sẽ ào ạt rất nhiều người.

Quả nhiên, mười phút sau hơn phân nửa lớp đã tới, cũng may Lạc Triết Phong đã ăn xong từ vừa nãy.

“Hửm?”

“Dao Dao của chúng ta sao nay lại tới sớm vậy, thường thì giờ này chẳng phải cậu đang vừa ăn bánh mì vừa chạy trên đường sao? Hôm nay bỗng dưng tới sớm hơn cả tớ nha!” Người đang nói là Tô Doãn, vừa rồi cô nàng tới thì đã bất ngờ thấy An Nguyệt Dao đang ngồi nói cười với bạn cùng bàn.

Ngay đến cả cô nàng cũng không biết từ khi nào cô bạn hay đỏ mặt mỗi khi nói chuyện với nam sinh của mình nay lại đang nói cười rất vui vẻ với nam sinh khác.

An Nguyệt Dao: “...”

“Doãn Doãn, cậu có thể đừng lúc nào cũng nói chuyện này của tớ với người khác được không!?” Cô cũng biết xấu hổ mà, nhất là trước mặt người nào đó a.

“Hừ, thảo nào sáng nay dự báo thời tiết nói sẽ có mưa vào buổi tối, cũng đều có nguyên do của nó hết nha.” Cô nàng nói rồi đi lướt qua cô, về chỗ ngồi của mình.

“...”

“Hứ, cậu cứ đợi đó đi, hôm nay sẽ không có mưa đâu.” An Nguyệt Dao nhanh lúc Doãn Doãn không để ý tới liền chu cái miệng nhỏ của mình lên nói thầm rồi làm mặt cười sau lưng cô nàng.

Tất cả mọi biểu cảm vừa rồi cô thể hiện ra đều được người ngồi bên cạnh nhìn thấy hết, nhưng có lẽ cô không biết.

Tiết tự học buổi sáng đã bắt đầu, tất cả học sinh trong phòng học đều chăm chú học bài, nhưng vẫn sẽ có vài người làm việc riêng. Trong khi cô đang đau đầu vì môn vật lý thì đâu đó bên cạnh cô đang có người thầm nhoẻn miệng cười.

Cô ấy, vừa rồi quá đáng yêu!

Cả một buổi sáng dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Do ban sáng An Nguyệt Dao dậy rất sớm nên bây giờ cô thấy có hơi buồn ngủ, con người thì làm sao mà cưỡng lại được giấc ngủ, vậy nên sau tiếng chuông reo ngay lập tức cô nằm bệt xuống bàn, hai tay đỡ đầu sau đó liền rơi vào giấc ngủ.

Lạc Triết Phong thấy cô đã ngủ nên không muốn đánh thức cô, còn tri kỉ mà kéo rèm lại cho cô ngủ. Sau đó anh cũng bắt đầu nôi một cuốn sách vật lý giầy bịch ra đọc.

Thời gian nghỉ trưa chỉ có một tiếng, trong một tiếng đó An Nguyệt Dao đã ngủ rất thoải mái không hề có ai làm phiền cô trong lúc ngủ.

Buổi chiều không có nhiều tiết học, nên thoáng cái đã hết thời gian tiết tự học buổi tối. Cô và Doãn Doãn cùng nhau đi về, đi được đường dài bỗng nhiên cô nàng hỏi An Nguyệt Dao.

“Cậu có phải đã thích Lạc Triết Phong rồi không?”

Bất ngờ thay cô không hề suy nghĩ mà trả lời dứt khoát: “Ừm, tớ thích cậu ấy, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Cô biết sớm muộn gì Doãn Doãn cũng sẽ hỏi cô câu hỏi này, vì kiếp trước cô nàng cũng từng nói như vậy, chỉ là lúc đó cô không dám cho bất kì ai biết được đoạn tình cảm yêu thầm người khác này của cô, nên khi đó cô đã trả lời trái với con tim mình.

Nhưng lần này thì sẽ khác, lần này cô sẽ phủ nhận rằng cô thực chất rất thích, rất thích anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play