Năm ba tuổi, ta vươn tay nhéo má khiến Lận Hưng Ngôn khóc òa.
Năm mười tuổi, ta ngã từ trên cây xuống, vô tình đập ngất Lận Hưng Ngôn.
Năm mười lăm tuổi, phụ thân và huynh trưởng tử trận, ta cầm một cây thương đỏ, cùng đệ đệ đứng trước cổng thành từ biệt Lận Hưng Ngôn.
Ba năm sau, ta cưỡi ngựa hồi kinh, khắp phố phường, hoa các cô nương ném tới phủ kín áo giáp của ta. Hương thơm khiến ta choáng váng, chưa kịp tỉnh táo đã nghe tin Lận Hưng Ngôn vào cung cầu hôn.
Sau này, trên điện Kim Loan, Hoàng thượng hỏi ta muốn gì. Ta quỳ xuống, giọng kiên định: "Bệ hạ, thần cả đời thân duyên bạc bẽo, xin bệ hạ ban cho thần vài nam sủng để nối dõi tông đường."
Đêm đó, có kẻ trèo tường vào viện ta, bị ta đè chặt xuống.
Đôi mắt người nam nhân đó hoe đỏ, trong tay cầm thánh chỉ, giọng đầy ấm ức: “Nàng không thể hỏi thử xem ta cầu hôn với ai sao?"