Ta xoay người, bước về phía khu nữ quyến.

Hoàng hậu nương nương ngồi ngay ngắn ở vị trí cao nhất, thấy ta đến liền vui vẻ vẫy tay gọi:
"Ký Dao đến rồi, mau ngồi bên cạnh bổn cung."

Ta bước đến, ngồi xuống bên dưới Hoàng hậu. Một tiểu cô nương bên cạnh hiếu kỳ ghé sát lại, đôi mắt long lanh hỏi: "Người chính là Đại tướng quân uy vũ sao?"

Giọng nàng đầy ngưỡng mộ và tò mò, gò má ửng hồng như một quả đào chín, khiến ta không nhịn được mà bật cười.

Hoàng hậu cũng cười theo, rồi dịu dàng giới thiệu: "Đây là cháu gái ruột của bổn cung."

Không ngờ tiểu cô nương bỗng hồn nhiên hỏi một câu động trời: "Vậy con có thể gả cho người không?"

Lời vừa thốt ra, cả bàn nữ quyến liền cười vang. Ta nhìn dáng người bé xíu chỉ cao đến ng-ực mình, xoa đầu nàng, dịu dàng đáp: "Đợi nàng lớn thêm chút rồi tính sau nhé."

"Hoàng thượng giá đáo!"

"Dung phi nương nương giá đáo!"

"Cung nghênh Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Bình thân."

Ta nhìn thoáng qua Dung phi đi theo sau Hoàng thượng, khóe mắt lại liếc thấy sắc mặt Hoàng hậu hơi đổi. Đầu ta bỗng dưng nhói lên.

Kinh thành quá mức phức tạp, đủ loại lợi ích đan xen chồng chéo, muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể bị cuốn vào vòng xoáy của những rối ren này.

May mắn thay, Hoàng thượng vẫn nhớ giữ thể diện cho Hoàng hậu, ra hiệu cho Dung phi lui xuống.

Ta ngồi lại chỗ mình, nhưng vẫn không tìm thấy người mà ta quen thuộc.

Người vốn luôn quanh quẩn trong tầm mắt ta, hôm nay lại chẳng thấy đâu.
Nhớ lại chuyện vừa nghe trước khi vào cung, lòng ta càng thêm phiền muộn, thẳng tay ném lời dặn "không được uống rư-ợu" ra sau đầu, cầm chén lên, cứ thế cạn từng ly một.

Đến khi Hoàng thượng gọi tên ta, bình rư-ợu trong tay ta đã cạn sạch.

Hương rư-ợu vương trên người ta rất rõ ràng, ta lập tức thầm kêu không ổn, nhất định sẽ bị đệ đệ mắng.

Lúc trở về từ biên ải, vai phải của ta trúng một mũi tên, đại phu đã dặn đi dặn lại rằng tuyệt đối không được uống rư-ợu.

Không còn cách nào khác, ta đổ chén rư-ợu cuối cùng lên vạt áo để che giấu mùi men, rồi mới đứng dậy.

"Ái khanh muốn ban thưởng gì?"

Rư-ợu làm đầu óc ta mê loạn, ánh lửa chập chờn càng khiến tâm trí ta rối bời. Trong đầu ta, bỗng vang vọng câu nói của tên gia đinh kia: "Đây là người mà công tử nhà chúng ta đặt ở trong tim, các ngươi phải cẩn thận một chút."

Trong một khoảnh khắc, ta không suy nghĩ gì nữa, quỳ sụp xuống, trán nặng nề đập xuống đất, cất giọng rõ ràng: "Huyết mạch Mộc gia dần lụi tàn, thần vô cùng lo sợ. Cúi xin Hoàng thượng ban cho thần vài nam sủng, để Mộc gia không đến mức tuyệt hậu."

Những lời sau đó ta không còn nghe rõ nữa.

Chỉ nhớ tiếng kinh hô của mọi người vang lên bên tai, rồi trước mắt ta tối sầm, cả người ngã xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play