Hôm nay, trước cửa tiệm trang sức lớn nhất kinh thành có vô số xe ngựa đỗ lại.

Ta chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra chiếc xe này thuộc về phủ Lận Hưng Ngôn, vì trên đó có khắc gia huy đặc trưng của Lận gia.

Ta lén lút theo sau gã gia đinh phủ hắn, nấp sau bức bình phong, nghe thấy tiếng chưởng quầy cười nịnh nọt: "Lận công tử, nguyên liệu để chế tác phượng quan mà ngài yêu cầu đã chuẩn bị xong. Chỉ còn trân châu Đông Hải mà ngài đặt trước, vẫn đang gấp rút vận chuyển đến."

Ta sững người tại chỗ, hai tay siết chặt, cố gắng kiềm chế bản thân.

Phượng quan? Là chuẩn bị cho ai?

Lận Hưng Ngôn dám cưới người khác sao?

Chỉ vừa nghĩ đến khả năng này, ta đã gần như không thể khống chế nổi cơn giận trong lòng.

Ta đã từng vô số lần tưởng tượng cảnh Lận Hưng Ngôn khoác lên mình bộ hồng y tân lang, cùng ta sóng vai cưỡi ngựa trên đường phố kinh thành, cùng nhau nhận lấy lời chúc phúc của bách tính.

Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới, hắn lại sẽ thành thân với một nữ nhân khác!

Nghĩ đến việc sau này sẽ có người nữ nhân khác có thể nhìn thấy đôi môi đỏ thắm ấy, nhìn thấy khóe mắt hắn nhiễm một màu hồng nhạt, nhìn thấy những dáng vẻ động tình mà ta chưa từng thấy, ta ghen đến phát điên!

Quan phục của hắn vốn đã là màu đỏ, ta từng vô số lần mơ tưởng có thể tự tay cởi bỏ lớp y phục ấy, nhìn hắn vì ta mà khóe mắt phiếm hồng.

Ta nghĩ, đó hẳn là cảnh sắc đẹp nhất trên đời này.

Nhưng nếu tất cả những điều đó bị một nữ nhân khác cướp đi, trong đầu ta chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, ta phải đ-ánh gãy chân hắn, nhốt hắn trong nhà, để hắn ngày ngày đợi ta đến hôn hắn!

Tiếu Tiếu đứng phía sau, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play