Thảm hay không, ta không biết.
Ta chỉ nhớ rõ, đêm trước ngày rời kinh, ta nắm chặt lấy vạt áo của Lận Hưng Ngôn, ép hắn vào bức tường trong hậu viện Lận gia, ngửa đầu hôn lên môi hắn.
Nụ hôn kết thúc, ta đưa tay ấn lên cánh môi đã ửng đỏ của hắn, giọng điệu tàn nhẫn: "Chờ ta trở về, ta sẽ đến cầu hôn. Cả đời này, ngươi chỉ có thể gả cho ta, biết không?"
Đôi mắt hắn hoe đỏ, giọng khàn đặc, mắng ta vô sỉ, bảo ta là nữ nhi mà dám nửa đêm trèo tường vào nhà người khác.
Ta không muốn nghe hắn nói, liền kéo cổ áo hắn, lại hôn xuống.
Nụ hôn kéo dài đến khi hắn thở dốc, cả người dựa sát vào tường, nghẹn giọng mắng ta lưu manh.
Ta nghe mà lòng dạ càng thêm hứng khởi.
Trước khi rời đi, ta giật lấy miếng ngọc bội trên người hắn, đưa lên môi cười khẽ: "Nếu ngươi không chịu gả cho ta, ta sẽ nói ngươi trêu đùa tình cảm của ta, khiến thanh danh trăm năm của Lận gia bị hủy hoại trong một sớm một chiều."
Hôm đại quân xuất chinh, Hoàng thượng dẫn theo bá quan văn võ tiễn ta và đệ đệ ra khỏi thành. Lúc quay đầu nhìn lại, ta chỉ kịp thấy một vạt áo đỏ biến mất sau bức tường thành.
Miếng ngọc bội ấy, ta vẫn luôn mang theo bên mình, sớm đã bị ta ủ đến ấm áp.
Ta rút ra, quăng lên bàn, quay đầu hỏi công chúa: "Lời ngươi nói, là thật?"
Bị ánh mắt ta dọa sợ, công chúa lăn một vòng ra tận mép giường, liên tục gật đầu.
Đêm ấy, công chúa ngủ ở phía trong, ta nằm trên giường, nhìn qua khung cửa sổ khẽ mở, trong lòng chỉ nghĩ đến Lận Hưng Ngôn.
Hôm nay ta về kinh, người người mang quà đến phủ tướng quân chúc mừng.
Duy chỉ có Lận Hưng Ngôn, không có lấy một tin tức, cũng không có ai trong Lận gia đến nói một câu chúc mừng.
Ta cúi đầu, bật cười, cười chính mình ngốc nghếch, chỉ vì một câu hỏi không có hồi đáp mà ngóng trông suốt ba năm dài ngoài biên ải.
Ba năm qua, ta đã vô số lần tưởng tượng đến cảnh sau khi trở về kinh, tận mắt nhìn Lận Hưng Ngôn khoác lên hỉ phục màu đỏ, cùng ta cưỡi ngựa dạo quanh thành, trở thành người thân mật nhất trên đời này của nhau.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả… đều là ta si tâm vọng tưởng.