Ta bảo Tiếu Tiếu chọn vài món trang sức đơn giản rồi cùng ta trở về tướng quân phủ.
Đến chiều tối, sau khi chỉnh trang sơ qua, ta lên xe ngựa tiến về hoàng cung.
Ta biết rõ bản thân chỉ giỏi múa đao lộng thương, hoàn toàn không phù hợp với những tiêu chuẩn mà một quý nữ kinh thành nên có.
Làn da ta đã trải qua bao sương gió nơi biên ải, không thể nào trắng nõn như họ. Lễ nghi của ta ắt hẳn sẽ khiến các mụ ma ma dạy lễ nhìn thấy là muốn cầm roi quất ngay lập tức.
Vậy nên, ta chẳng phí công sức tô vẽ bản thân, thà cứ thuận theo bản tính còn hơn là cố gắng hóa thân thành ai đó mà ta không phải.
Ta đơn giản vấn tóc lên, chỉ cố định bằng một cây trâm, mặc bộ y phục thuần màu nhưng từng đường kim mũi chỉ đều tinh tế toát lên sự cao quý.
Ta và đệ đệ sóng vai bước đi, nếu không nhìn kỹ, e rằng sẽ có người tưởng hai chúng ta là huynh đệ ruột thịt.
Thái giám Tổng quản đứng đợi sẵn trước cửa cung, thấy xe ngựa của ta liền nhanh chóng bước lên đón: "Hai vị tướng quân, mời đi lối này. Hoàng thượng đã chờ sẵn từ lâu."
Bước vào trong đại điện, ta cùng đệ đệ quỳ xuống hành lễ, cung kính nói: "Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Ha ha ha, mau đứng dậy, mau đứng dậy!"
"Hai người khiến trẫm phải đợi lâu rồi đấy!"
Hoàng thượng tự tay đỡ ta lên, ánh mắt ông hiền từ khiến sống mũi ta bất giác cay cay.
Ta biết, chiến thắng lần này của đại quân không thể tách rời sự chống lưng mạnh mẽ từ Hoàng thượng.
Ba năm qua, lương thảo chưa từng gián đoạn.
Ta cũng chẳng cần bận tâm đến những mưu mô đấu đá chốn kinh thành, điều duy nhất ta và đệ đệ phải làm chính là đ-ánh đuổi bọn man di về quê cũ của chúng.
"Ba năm qua, các ngươi đã chịu khổ rồi."
"Thần không thấy khổ, được vì Hoàng thượng mà chiến đấu, được vì Đại Ung mà chiến đấu, đó là vinh quang của Mộc gia."
Một thái giám bước vào, ghé tai Hoàng thượng thì thầm điều gì đó.
Lờ mờ, ta nghe thấy hai chữ "Dung phi", trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bất an.
Quả nhiên, bàn tay đang đặt trên vai ta của Hoàng thượng khựng lại, nhưng giọng điệu vẫn tỏ ra nhẹ nhàng: "Tiểu Ký Dao, ngươi có biết Dung phi không?"
"Bẩm Hoàng thượng, thần chỉ biết nương nương dường như là người phương Nam."
"Ha ha ha, ta biết ngay là ngươi thông minh mà."
Nói xong, ngài phất tay ra hiệu cho chúng ta lui xuống.
Ra khỏi đại điện, ta thấy đệ đệ có vẻ muốn nói gì đó, nhưng ta chỉ lặng lẽ ra hiệu bảo hắn quan sát xung quanh.
Vô số thị vệ khoác hoàng bào đã vây kín cả đại điện, đệ đệ vốn định mở miệng lập tức im bặt.
Mãi đến khi đi đến cửa yến tiệc, hắn mới thấp giọng nói một câu: "Tối nay, đừng uống rư-ợu."
Ta gật đầu.