Hôm sau, đệ đệ gõ cửa phòng ta, vẻ mặt có chút kỳ lạ: "Hôm nay ăn mặc chỉnh tề một chút."

Công chúa dụi mắt, từ trong chăn bò ra, hai tay vòng lấy cổ ta: "Sao dậy sớm thế?"

"Không phải, là ta!"

Đệ đệ lập tức xoay người, hai tai đỏ bừng: "Công chúa sao lại ở trong phòng tỷ tỷ?"

Ba năm ở biên ải, ta ở ngay phòng bên cạnh hắn, sớm đã quen với việc hắn chẳng nói chẳng rằng mà xông vào.

Mỗi khi hắn bị ai đó làm bực mình mà không thể trút giận, liền chạy vào phòng ta, hai tay đấm mạnh lên gối. Nhưng lúc rời đi, lại còn nghiêm túc vuốt phẳng dấu vết vừa để lại.

Ta chỉ có thể thầm cảm thán: "Đã phế vật, vậy mà còn nhỏ mọn."

Ta thản nhiên gỡ tay công chúa ra, xuống giường mặc y phục: "Không ở phòng ta thì ở đâu?"

Công chúa nghe thấy giọng đệ đệ, cũng nhanh chóng tỉnh táo, lập tức vùi đầu vào chăn: "Bái kiến Tiểu tướng quân."

Đệ đệ siết chặt nắm đấm rồi chạy vọt ra ngoài, ta cười lớn, gọi nha hoàn ngoài cửa: "Thu dọn công chúa nhà các ngươi đi."

Còn ta thì cầm hồng anh thương chạy đến võ trường.

Đệ đệ đang luyện kiếm, lòng ta bực bội, liền vung thương đối đầu với hắn.

Lần này ta chẳng nương tay chút nào, đến lúc kết thúc, cả người đều vô lực, nằm bẹp trên đất. Ta nghiêng đầu nhìn đệ đệ cũng đang nằm bên cạnh, hỏi: "Đệ nhiều nhất có thể chấp nhận mấy vị tỷ phu?"

"Năm người được không?"

Hắn đột nhiên bật dậy, dùng giọng điệu của một kẻ phụ bạc mà chất vấn ta: "Tỷ ra ngoài lén lút quen mấy nam nhân rồi hả?"

Thấy phản ứng của hắn, ta cũng ngồi dậy hỏi lại: "Tỷ phu của đệ? Lén lút?"

"Ai là tỷ phu của ta?"

Hắn quay người định chạy, nhưng ta nhanh tay chặn lại, ba chiêu năm thức đã đè hắn xuống đất:
"Thành thật khai báo."

"Khai báo cái gì? Ai mà chẳng biết tỷ thích Lận Hưng Ngôn! Ngoài hắn ra, còn có thể là ai?"

Mặt hắn đỏ bừng, bị ta đè chặt, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng: "Ngoài hắn ra, còn ai có thể chế ngự được tỷ?"

Ta buông đệ đệ ra, kéo theo hồng anh thương về lại viện.

Nha hoàn Tiếu Tiếu cười cười bước lên: "Chủ tử, người nên sửa soạn một chút, tối nay còn có cung yến."

Công chúa đã bị người trong cung đưa đi, ta uể oải ngồi phịch xuống ghế, chẳng còn chút hình tượng nào, túm lấy tay Tiếu Tiếu mà rên rỉ: "Tiếu Tiếu ngoan, tha cho ta đi, ngươi biết mà, ta chẳng có y phục đâu."

Tiếu Tiếu kéo ta đứng dậy: "Không có thì đi mua! Trước đây ở biên cương không có điều kiện, nhưng bây giờ chủ tử không chịu ăn diện, làm sao cưa đổ được Lận đại nhân?"

Nghe nhắc đến Lận Hưng Ngôn, ta lại nhớ đến lời công chúa tối qua, lửa giận bùng lên, rút miếng ngọc bội trong ng-ực ra, ném lên tháp: "Thôi được, ta miễn cưỡng đi một chuyến vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play