Mỗi năm chồng tôi đều đến tảo mộ cho mối tình đầu.
Còn tôi vẫn luôn rất rộng lượng.
Mãi cho đến ba năm sau, mối tình đầu của anh còn sống và trở về nước.
Cô ôm anh, nũng nịu như một chú mèo nhỏ: “Anh đừng giận em nữa mà, em thật sự vẫn còn yêu anh”.
Tôi vẫn tiếp tục rộng lượng như thế.
Thấy chồng có vẻ khó xử, tôi đành chủ động xử lý giúp anh: “Chúng ta ly hôn nhé”.
Nhưng anh lại chỉ vào bức tượng được làm bằng đất sét trên bàn làm việc của tôi, nó giống với vẻ ngoài của anh tận bảy phần: "Để anh thay cậu ấy chăm sóc cho em nhiều hơn một chút, có được không?".