Mạch m.áu trên cổ Lục Dung lập tức co lại.
Anh trầm giọng nhìn chằm chằm Hứa Du Nhiên.
“Cô mà cũng xứng để biết được điểm tốt của cô ấy à?”.
"Cô tới cũng tới rồi, nhìn cũng đã nhìn rồi, phiền cô ngày mai hãy rời đi và đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi và cô ấy nữa".
"... Trước khi tôi phải dùng những lời lẽ khó nghe để mắng chửi cô".
Khuôn mặt của Lục Dung bị bao phủ bởi bóng tối, trông anh lại có thêm ba phần tàn nhẫn.
Hứa Du Nhiên dường như đã bị dọa cho sợ rồi.
Cô ta co rúm người, bối rối xen lẫn hoảng hốt nói: "Được rồi, em đi. Em đi thì được chứ gì?".
"Lục Dung, anh chờ đi! Em sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn anh gấp ngàn lần, vạn lần".
"Anh cũng đừng hối hận".
Cánh cửa phòng bị mở ra.
Tôi thừa dịp núp vào bóng tối bên cạnh.
Hứa Du Nhiên nghẹn ngào một tiếng rồi lại một tiếng, bước đi của Lục Dung thì như trên mây, nhưng cũng không hề dừng lại.
Tuy nhiên, khi đến góc cầu thang anh lại lấy ra một chiếc bật lửa.
Làn khói xanh nhạt từ từ tản ra trong bóng đêm. Bóng lưng đó càng khiến anh trông cô đơn hơn.
Tôi quay lại và trở về phòng của mình.
Khi tôi đang chuẩn bị ngủ thì cửa lại nhẹ nhàng được mở ra, có người lặng lẽ bước vào.
Biết rõ tôi không thích mùi thuốc lá, nên chắc Lục Dung đã tắm ở chỗ anh rồi, bởi vì tôi vẫn ngửi thấy mùi sữa tắm lưu lại trên người anh.
Anh cẩn thận ngồi xổm bên cạnh tôi.
Rồi cẩn thận nhét góc chăn vào cho tôi.
Trong bóng đêm đen kịt, tôi nghe thấy tiếng thì thầm ẩn chứa chút oán trách của anh.
"Nói ly hôn thì liền ly hôn vậy hả?".
"... Anh không quan trọng đến thế sao?".
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp.
Bầu trời trong xanh, không một gợn mây.
Theo thói quen trước đây, tôi thường uống trà ngoài sân, đọc sách và chơi đùa với những bé mèo hoang.
Nhưng hôm nay, tôi ngồi đó suốt hai mươi phút mà không hề động đến một trang sách nào.
Mèo con đang nũng nịu ghé đầu nằm trên đùi tôi, nhưng tôi cũng không muốn vuốt ve nó chút nào.
Khách ở nhà nghỉ đi ngang qua tôi theo từng nhóm hai ba người và mọi người đều giống tôi, nhận xét về thời tiết tuyệt vời hôm nay.
Đúng vậy, hồ Ánh Trăng thật sự là một nơi tuyệt đẹp.
Ngay cả người u sầu nhất cũng sẽ cảm thấy được chữa lành về thể chất và tinh thần khi đến nơi đây.
Tuy nhiên, khách du lịch sẽ cảm thấy chán ngấy sau khi ở đây từ ba đến năm ngày. Bất cứ ai có thể sống ở đây ngày qua ngày đều có một đoạn quá khứ mà họ không muốn nhìn lại.
Chẳng hạn như tôi, cũng chẳng hạn như Lục Dung.
Lục Dung và tôi chưa bao giờ hỏi về quá khứ của nhau.
Chúng tôi ngầm đồng ý rằng lý do chúng tôi ở bên nhau chỉ là để ủ ấm cho nhau trong cái xó xỉnh có hơi buồn tẻ này.
Bảy năm trước, mối tình đầu của tôi, Giang Cảm, đã hy sinh ở biên giới.
Sự việc này đã khiến tôi hoàn toàn suy sụp.
Tôi bỏ lại sự nghiệp đang lên như mặt trời ban trưa của mình, lang thang khắp nơi như một thây ma, cuối cùng dừng lại ở hồ Ánh Trăng.
Người dân địa phương nói với tôi rằng trồng một cây bên cạnh mộ người thân có thể chúc phúc cho mối tiền duyên của chúng tôi được tiếp tục.
Nhưng mà, Giang Cảm của tôi ngay cả thân xác cũng không có, làm sao có thể xây mộ được đây?
Tôi chỉ có thể chôn cầu vai (quân hàm) của anh như thể anh vẫn còn ở bên cạnh tôi.
Sau này, tôi gặp được Lục Dung.
Anh cũng làm điều tương tự như tôi đã từng.
Nói đến cũng lạ, ngoại hình của Lục Dung và Giang Cảm chỉ giống nhau có ba phần nhưng chính đôi mắt trong veo của anh lại tăng sự giống nhau lên bảy phần.
Tôi thừa nhận, mỗi lần nhìn thấy đôi mắt ấy, tôi sẽ có vài giây ngẩn ngơ.
Nhưng nó cũng chỉ giới hạn ở mức đó mà thôi.
Trong lòng tôi không ai có thể so sánh được với Giang Cảm cả.
Cho đến mùa đông năm đó, một trận tuyết dày đột ngột làm giao thông bị cắt đứt, còn tôi và Lục Dung lại cùng nhau đổ bệnh.
Sốt cao đến bỏng người, sau đó lại còn hôn mê.
Tôi chưa bao giờ bị bệnh nặng đến như thế, thậm chí tôi còn có cảm giác hoang mang rằng mình đã bước một chân vào cổng địa ngục.
Lục Dung cũng như thế.
Trong bầu không khí đầy rẫy đáng sợ đó, Lục Dung đếm số thuốc còn thừa lại chẳng có bao nhiêu rồi gượng cười nói với tôi: “Cô Kim, chúng ta đừng tránh né nhau nữa, ở cùng một phòng có thể dễ chăm sóc lẫn nhau hơn đó”.
"Nếu không, một người ch.ết bệnh một mình cũng không ai hay biết đâu".
"Còn sống mới là quan trọng nhất".
Lục Dung và tôi nằm trong phòng gia đình của nhà nghỉ này.
Khi bạn bệnh đến mức đầu óc không còn tỉnh táo nữa, bạn sẽ nghi ngờ không biết mình còn ở trần gian nữa hay không.
Chỉ khi nghe được tiếng thở gần trong gang tấc của người bên cạnh thì bạn mới có thể an tâm mà ngủ được.
Vào ngày thứ tám, cơn sốt của tôi biến mất.
Nhưng toàn thân Lục Dung vẫn nóng hầm hập.
Tôi nhìn qua hộp thuốc và ngạc nhiên khi thấy thuốc vẫn còn đó.
Cho nên, những viên thuốc mà Lục Dung cho tôi uống là thuốc cảm thật, còn anh thì đang tự mình chịu đựng.
Anh muốn bảo vệ tôi.
Giống như cái cách mà Giang Cảm đã từng làm vậy.
Những việc mà Giang Cảm dặn dò tôi vẫn chưa làm xong nữa.
Tôi ngước đôi mắt ướt át đầy sương mù, khó khăn hỏi Lục Dung: “Anh có muốn là…”.
"Cái gì?".
"Kết hôn với tôi".
Tôi cũng không ngờ Lục Dung lại đồng ý.
Dù sao thì chúng ta chỉ có thể xem nhau như bạn bè mà thôi.
Vậy mà anh lại đồng ý mới hay.
Trong khi anh ho khan dữ dội, anh vẫn có tâm trạng mà trêu đùa tôi: “Khá tốt đấy chứ”.
"Nếu như tôi có ch.ết ở nơi đất khách quê người như thế này thì cũng có em giúp tôi nhận x.ác rồi".
“Đến lúc đó thì làm phiền em rồi”.
Chúng tôi cứ sống yên bình như thế mà trải qua ba năm.
Cho đến khi Hứa Du Nhiên đột nhiên đuổi theo đến đây.
Lục Dung hiếm khi hứa hẹn điều gì nhưng một khi đã nói thì anh sẽ làm.
Cho nên tôi phải tin rằng anh không yêu Hứa Du Nhiên sao?
Tuy nhiên, Lục Dung nghĩ như thế nào cũng không liên quan nhiều đến tôi đâu.
Dù có rời đi hay không, cuộc sống của tôi vẫn sẽ diễn ra như bình thường.
Tôi hất tóc lên để bản thân thoát khỏi sự quấy nhiễu của cảm xúc và tập trung làm việc một cách nghiêm túc.
Theo kế hoạch, hôm nay tôi cần phải làm khung gỗ.
"Leng keng", "lạch cạch", bộ khung vừa hoàn thành được một nửa thì có một vị khách đến phòng làm việc.
Hôm nay, Hứa Du Nhiên mặc một chiếc váy yếm màu vàng ươm, trông khá hoạt bát và quyến rũ, khuôn mặt cô ta đã không còn vẻ vô cơ gây rối của ngày hôm qua nữa, mà thay vào đó là dáng vẻ vô hại khôn ngoan.
Tôi ngước lên nhìn cô ta, nhưng cũng không chào hỏi gì.
Hứa Du Nhiên cũng không để bụng.
Cô ta cười tít mắt cầm lấy một con búp bê bằng đất sét to bằng lòng bàn tay từ quầy trưng bày, nghiêng đầu hỏi tôi: "Cô làm nó à?".
"Ừm".
“Là do chính tay cô làm à?”.
"Ừm".
"Nó có đắt không?".
"380".
Hứa Du Nhiên lấy điện thoại di động ra và quét mã.
Ngay sau khi âm báo đã nhận thanh toán vang lên, cô ta nhẹ nhàng buông tay.
Con búp bê đất sét bất ngờ rơi xuống đất và vỡ tan tành.
Hứa Du Nhiên lè lưỡi, cười nói: "Tôi không cẩn thận nên trượt tay rồi".
Mắt tôi giật giật.
Cô ta lại cầm lên một cái khác, tiếp tục mỉm cười hỏi: "Cái này thì sao, bao nhiêu tiền thế?".
Có vẻ như có một sự điên rồ trong việc 'đập sạch nơi này của cô thành từng mảnh'.
Tôi sống ẩn dật ở đây, khi tự tay chạm khắc những tác phẩm của mình cũng sẽ tiện tay nặn thêm một vài đồ vật nhỏ đặt ở bên ngoài, tìm một người có duyên rồi bán một nửa tặng một nửa cho người ta.
Nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ cho phép công việc của mình bị chà đạp.
Tôi chậm rãi đứng dậy với vẻ mặt trầm như nước, bước lên che cửa phòng làm việc lại.
Sau đó, tôi nhặt một thanh gỗ từ cửa ra vào lên.
"Hình như cô Hứa có rất nhiều thắc mắc ha! Vậy thì tôi đây cũng không ngần ngại hỏi cô đôi câu, cô có biết cái này có tác dụng gì không?".
Tôi xắn tay áo lên, để lộ một phần bắp tay.
Nặn đất sét là một công việc rất tốn sức, trông tôi có hơi gầy thật nhưng trên cơ thể lại toàn là cơ bắp.
Sự kiêu ngạo vừa rồi của Hứa Du Nhiên đã hoàn toàn biến mất.
Cô ta lùi lại hai bước, cảnh giác mắng: “Giữa ban ngày ban mặt mà cô muốn làm gì vậy hả?”.
Tôi tiến lại gần cô ta từng bước một và tự trả lời: "Đây là dùng để đập mấy khối bùn đặc đấy nhé, mà dùng để đánh người hẳn là cũng rất tiện tay đó chứ. Cô Hứa, cô có muốn thử không?".
Hứa Du Nhiên đỏ mặt mắng: “Nếu cô dám động vào tôi thì Lục Dung sẽ không tha thứ cho cô đâu”.
Tôi nhún vai: “Giữa hai chúng ta, người có tư cách nói điều này nên là tôi mới đúng chứ nhỉ”.
"Tôi có giấy đăng ký kết hôn, cô có à?".
Vẻ mặt Hứa Du Nhiên rất vi diệu: “Tôi không có tờ giấy đó, nhưng tôi có những kỷ niệm thanh mai trúc mã của mình với Lục Dung”.
"Kim Mạn Mạn, cô quen anh ấy bốn năm, còn tôi đã quen anh ấy tận mười bốn năm rồi. Đời người có bao nhiêu năm cơ chứ? Ai có thể quên được người đầu tiên mình phải lòng đây hả?".
Có vẻ như, chỉ cần lấy hai từ “thanh mai” ra thì đã cho là vàng thật không sợ lửa rồi nhỉ.
Nói thật, tôi có chút ngưỡng mộ cô ta.
Chỉ những người có nhiệt huyết với cuộc sống mới có thể có sinh khí dồi dào như vậy.
Không như tôi, tôi đã từ bỏ cuộc sống và mãi mãi chỉ là dáng vẻ cằn cỗi thâm trầm.
Tôi đặt cây gậy gỗ trong tay xuống, chậm rãi hỏi: “Vậy là cô muốn giành lại chồng tôi từ tay tôi à?”.