Hứa Du Nhiên cười nói: "Mọi người đều coi trọng mặt mũi, Lục Dung là người ăn nói mạnh miệng thôi à, tớ nghĩ, nếu chúng ta lôi kéo thêm chút ít thì anh ấy sẽ suy nghĩ lại thôi. Người phụ nữ đó không xứng với anh ấy".
Kiều Trăn hùa theo: "Mời một luật sư giỏi cho anh ấy đi, đừng để người phụ nữ kia lợi dụng".
"Việc này thì tớ không lo lắm đâu, Lục Dung nói bọn họ đã ký thỏa thuận tài sản tiền hôn nhân rồi, cũng sẽ không có liên quan gì đâu".
"Luật thì là luật rồi đó, nhưng tớ sợ Lục Dung sẽ mềm lòng đấy".
"Cậu đang nghĩ gì vậy chứ? Chẳng lẽ anh ấy thật sự có tình cảm với cô ta sao? Người phụ nữ này chả có gì thú vị cả, ngày nào cũng chỉ ăn, ngủ, rồi chơi với bùn đất, cũng không biết sao mà Lục Dung có thể chịu đựng được nữa".
"Cũng đúng ha. Trông không giống là có tình cảm gì cho lắm. Anh ấy là người hướng ngoại, yêu người nào thì đều muốn cho cả thế giới biết đến ấy chứ - năm đó khi theo đuổi cậu, mỗi ngày anh ấy đều tặng cậu 999 bông hồng, còn có nhẫn kim cương, xe sang, nóng lòng muốn mang tất cả những thứ tốt đẹp nhất ở Thượng Hải tặng cho cậu cơ mà".
"Đó là lý do tại sao họ thậm chí còn không tổ chức đám cưới đó! Một người thích phô trương như Lục Dung sao có thể không tổ chức đám cưới của chính mình được chứ?".
Tôi hiếm khi nghĩ về việc Lục Dung vốn là người như thế nào.
Chúng tôi đều là những người bị số phận bỏ rơi, và dừng lại nơi đây để tìm kiếm một khoảnh khắc bình yên và sự chữa lành.
Lục Dung mà tôi thấy có nụ cười không màng danh lợi, bình thản và hiền hòa.
Trong hơn ba năm, anh tự nhốt mình trong hồ Ánh Trăng như thể thế giới cũng bởi vậy mà đã đứng im.
Nhưng bây giờ, hai người bạn kia của anh đang khoác vai anh và nói với anh về giá nhà đất ở Thượng Hải, nền kinh tế Trung Quốc và còn có cả kết cấu của thế giới.
Mà anh cũng đang đáp lời một cách rất ung dung.
Đây là một mặt khác của Lục Dung mà tôi không biết được.
Mà tôi cũng chẳng xác định được liệu anh có biến toàn bộ bản thân mình sang khía cạnh bên này hay không.
Tôi ngồi trước bàn làm việc, không hiểu sao trong lòng có chút phiền muộn, đành dứt khoát đứng đi dậy kiểm tra tác phẩm đã hoàn thành của mình.
Tác phẩm điêu khắc có thể truyền tải trực quan tâm trạng của người sáng tác.
Khi tôi đau đớn thì tác phẩm của tôi cũng là một cuộc vùng vẫy đấu tranh.
Khi tâm hồn tôi trở nên bình yên, thì tác phẩm của tôi cũng sẽ trở nên nhẹ nhàng và tinh tế hơn.
Khi mới đến hồ Ánh Trăng, tác phẩm của tôi ngập tràn tuyệt vọng, cô đơn trơ trọi và có khuynh hướng tự hủy.
Nhưng một vài sáng tác gần đây đã trở về với trạng thái tĩnh lặng.
Vì vậy, trong khi tôi còn không nhận ra thì ranh giới trong lòng tôi đã bị thay đổi.
Tôi không chắc đây có phải là một dấu hiệu tốt hay không nữa.
Trong lúc tôi còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa.
Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt của Lục Dung, khiến anh trông càng thêm dịu dàng hơn.
Anh có vẻ hơi ngượng ngùng nói: “Mạn Mạn, em đừng suy nghĩ nhiều, họ chỉ là những người bạn anh từng gặp khi còn trẻ trong các cuộc giao dịch kinh doanh mà thôi, đa dạng về đẳng cấp và lĩnh vực, hơn nữa, mọi người đều đang nghĩ về chuyện kiếm tiền ở Thượng Hải...".
"Em không thích cũng không sao cả, hai ngày nữa bọn họ sẽ trở về".
Nói được một nửa thì điện thoại của Lục Dung vang lên.
Anh nhìn thoáng qua, có chút do dự: "Lão tam nói muốn đi chơi quanh đây. Đi tới lui cũng phải 500 km, thuê xe mất khoảng hai ngày…”.
"Mạn Mạn, anh có thể đi được không?".
Đúng với nguyên tắc “đến thì cũng đã đến", sau một chặng đường xa, chắc chắn phải đi khắp nơi để check-in. Sau khi đã khám phá hết hồ Ánh Trăng, bạn bè đề xuất muốn đi xa hơn cũng là điều hợp lý.
Nhưng mà, như thế này, Lục Dung chắc chắn sẽ qua đêm một ngày ở ngoài.
Nếu là trước đây thì tôi sẽ không quan tâm lắm. Lục Dung và tôi không làm phiền nhau.
Nhưng mà bây giờ, bởi vì Hứa Du Nhiên đã đến, có thứ gì đó đã dần thay đổi.
Trong lòng tôi có một giọng nói yếu ớt thúc giục tôi hãy làm điều gì đó.
Cô ấy nói, Lục Dung nói anh ta yêu cô. Nếu cô đòi anh ta ở lại thì anh ta sẽ không từ chối đâu.
Một giọng nói khác phản bác lại.
Tôi chọn kết hôn với Lục Dung chẳng qua là vì anh ấy đúng lúc xuất hiện ở đây. Giữa tôi và anh ấy chỉ có tình bạn chứ không hề có tình yêu nào cả.