Trong đó có một chàng trai cười nói: "Anh Dung, em còn nghĩ rằng anh chơi trò biến mất, chơi một cách triệt để luôn đấy, không ngờ là anh lại xây được một thiên đường ở đây".
"Chỗ này thật sự rất tuyệt nha, nhưng mà quá xa! Cả năm chắc anh cũng kiếm không được bao nhiêu tiền đâu nhỉ".
"Khi nào thì anh về Thượng Hải thế? Cửa hàng trò chơi điện tử của anh năm đó phát triển tốt lắm, bây giờ lại mở một thêm một cửa hàng nữa thì chắc chắn sẽ rất nổi đấy".
"Anh cũng vừa mới ba mươi tuổi chứ mấy, sao lại có thể nghỉ hưu dưỡng lão ở đây được? Em nói này, trước kia anh gai mắt mấy đứa trẻ con đó, bây giờ chúng lại kiếm được rất nhiều tiền đấy nhé".
Tôi thấy bàn tay của Lục Dung đặt ở bên cạnh đột nhiên nắm chặt lại.
Mấy người bọn họ đều ăn mặc đẹp đẽ, trên người đầy những nhãn hiệu thời thượng.
Vì đều là bạn bè của nhau nên tôi nghĩ Lục Dung ngày xưa chắc cũng không khác gì bọn họ đâu nhỉ?
Tôi quay người định rời đi, nhưng Hứa Du Nhiên đã nhìn thấy tôi.
Cô ta đứng dậy rồi gọi tôi bằng một giọng nói thân thiện đến mức kỳ quặc.
"Mạn Mạn, lại đây nói chuyện với chúng tôi đi".
Vừa rồi ở trong phòng làm việc của tôi, Hứa Du Nhiên vẫn còn rất hung hăng, nhưng bây giờ cô ta lại đang tươi cười như hoa.
Cô gái bên cạnh hỏi: "Đây là ai thế? Bạn của cậu á? Cậu mới đến mà đã kết bạn rồi hả?".
Mọi người đều tò mò nhìn tôi.
Mà Lục Dung, người nên lên tiếng nhất lại mím môi nhìn tôi, không nói gì.
Tôi vô thức nhìn vào chiếc váy cotton màu xanh đậm và chiếc áo len màu xám nhạt của mình.
Gọn gàng và sạch sẽ.
Nhưng so với những thương hiệu xa xỉ có giá lên đến hàng chục ngàn thì trang phục của tôi trông rất bình dân, thậm chí có thể nói là hèn mọn.
Trong ba năm sớm chiều ở bên Lục Dung, tôi luôn ăn mặc như thế này.
Nhưng hôm nay, bỗng nhiên nó có vẻ không thích hợp nữa.
Dưới nụ cười không có ý tốt của Hứa Du Nhiên, tôi bình tĩnh bước tới: "Xin chào mọi người, tôi là chủ cửa hàng đất sét bên cạnh, nếu các bạn có hứng thú thì có thể tới tham quan nhé".
Tôi đã chọn một thân phận không gây tranh cãi.
Đây cũng chính là thân phận rất ổn mà Lục Dung và tôi đã thảo luận trước đây.
Nhưng Hứa Du Nhiên lại cười duyên dáng nói: “Đừng khiêm tốn như thế. Cô Lục, tôi còn muốn xin một ly rượu mừng của cô và Lục Dung nữa đây này”.
Trong lúc nhất thời: "Trời ơi" và "Thật hay giả đó (*)" lần lượt vang lên.
(*): 尊嘟假嘟
Cô gái kia dường như vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, không ngừng kéo váy Hứa Du Nhiên, nhỏ giọng nói thầm: "Chuyện gì vậy? Tại sao Lục Dung lại thay lòng đổi dạ rồi?".
Giọng nói của cô ấy vừa phải để khiến mọi người đều có thể nghe thấy.
Lục Dung cuối cùng cũng có động tĩnh.
Anh mỉm cười đứng dậy nắm tay tôi: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là vợ tôi, Kim Mạn Mạn, là một nhà điêu khắc đất sét. Chúng tôi đã kết hôn ở đây vào ba năm trước, lễ cưới cũng rất đơn giản, không thông báo gì với mọi người là lỗi của tôi, mọi người cũng thông cảm nhé...".
Nói đến đây, anh liếc nhìn Hứa Du Nhiên.
Trông anh bình tĩnh, nhưng giọng điệu đã có chút châm chọc: "Du Nhiên, tôi đã quên mất rồi, cô nhắc tôi một chút thử xem, vào khi nào chúng ta đã chia tay thế?".
“Có phải là bốn năm trước không ha?”.
"Sau khi chia tay với cô tôi đã gặp vợ mình. Chúng tôi vừa gặp mà như đã thân quen, đều tôn trọng lẫn nhau, đối với cô, điều này khó chấp nhận lắm đấy à?".
Sắc mặt Hứa Du Nhiên một hồi trắng rồi lại một hồi xanh.
Cuối cùng là hai chàng trai khác đến hòa giải.
"Đều đã qua rồi mà, nhắc tới nó làm gì?".
"Gặp nhau vui vẻ, chia tay hòa bình, chúng ta vẫn là bạn bè mà".
Có thể thấy rằng Lục Dung vẫn quan tâm đến những người bạn này.
Anh giơ tay lên cười nói: "Đúng vậy, là bạn bè".
"Chỉ cần mỉm cười thì mọi hận thù đều tan biến thôi".
Cuối cùng cũng đã trở lại không khí hòa thuận ở ngoài mặt.
Mọi người bắt đầu giới thiệu tên của mình.
Hai người bạn tốt kia, một người tên Cao Bằng và người kia tên Tề Việt. Họ đều là những người bạn đã từng làm ăn với Lục Dung trước đây.
Cô gái ngồi bên cạnh Hứa Du Nhiên tên là Kiều Trăn, là bạn thân của Hứa Du Nhiên. Cô có vẻ hứng thú với tôi, cười hỏi: "Tôi là giám tuyển (*). Cô Kim có tác phẩm nào không? Nói không chừng chúng ta còn có thể hợp tác nữa đấy".
(*): 策展: Curator: Quản lý tổ chức triển lãm; là người kết nối người xem và tác phẩm nghệ thuật (artwork), tìm ra một chủ đề, kể một câu chuyện để người xem tương tác với artwork. Curator không phải là tour guide, nhưng là người định hướng trải nghiệm của bạn ở bảo tàng/ gallery/ trung tâm nghệ thuật.
Tôi cũng không thích khoe khoang tài nghệ của mình với người lạ nên chỉ thản nhiên cười nói: “Tôi không có nhiều thứ để tự hào gì đâu”.
“Vậy thầy của cô là ai thế?”.
"Tôi cũng không có thành tựu gì, làm hoen ố tên tuổi của thầy tôi thì vẫn là không nên".
Vẻ mặt của Kiều Trăn có chút ý vị sâu xa.
Cô ấy bắt chéo chân, cười nói: "Gần đây tôi đang định tổ chức một cuộc triển lãm tác phẩm điêu khắc đất sét, là của cô Lương Mục Nguyệt, cô Kim cũng biết cô ấy phải không?".
"Cô ấy rất giỏi đấy, là đệ tử đầu tiên của thầy Đàm Khê. Sau khi thầy Đàm ở ẩn, cô ấy gần như là đã vượt trội hơn cả thầy mình".
"Ngoài nghệ thuật truyền thống, cô ấy còn thực hiện rất nhiều sáng tạo kết hợp giữa văn hóa Trung Hoa và phương Tây. Tháng sau, cô Lương sẽ tổ chức triển lãm, tôi sẽ cho cô một vé nhé, cô cũng có thể đến tham quan học hỏi một chút đấy".
Tôi nhướng mày: "Ồ? Vậy tôi cảm ơn cô trước nhé".
Kiều Trăn xua tay: "Không cần cảm ơn đâu mà, cô Lương rất vui lòng dìu dắt các thế hệ sau thôi mà".
Khi nói đến nghề nghiệp của tôi, bạn bè bọn họ dường như rất tâm đắc. Cao Bằng rất thích vạch ra kế hoạch cho người khác, anh ta vừa mới đưa ra lời khuyên và gợi ý cho Lục Dung, bây giờ lại đến tiếp cận tôi: “Chị dâu mở cửa hàng đất sét kiếm được bao nhiêu tiền một năm thế?".
Tôi cảm thấy không mấy vui vẻ trong lòng, chỉ đành tránh nặng tìm nhẹ: “Cũng không nhiều, Chỉ là để gi.ết thời gian thôi”.
Cao Bằng vỗ đùi: “Tôi cho chị một ý tưởng, chị nên lập một sàn thương mại điện tử đi, sau đó lại lập một tài khoản phát sóng trực tiếp, Dù là nhỏ nhặt (*) thì cũng đã có tiền rồi, không ai có thể cứ ăn gió uống sương mãi được. Đến lúc đó, chị có thể mở trường đào tạo, đồng thời bán các khóa học luôn".
(*): 仨瓜俩枣 ba dưa hai táo.
Anh ta nói đến nước miếng tung tóe, còn tôi cũng chỉ đáp lại vài chữ: “Anh nói đúng”.
Trả lời quá nhanh như vậy ngược lại có vẻ không hề có thành ý cho lắm.
Cuộc trò chuyện đột nhiên rơi vào im lặng.
Lục Dung mỉm cười, cầm lấy ấm trà: "Anh Bằng, khát nước rồi đúng không? Để tôi rót thêm cho anh chút nước nữa".
Hôm nay anh pha trà bằng tách trà có hình hoa mẫu đơn.
Một bộ có sáu cái, nhưng một cái đã bị vỡ. Khi tôi chưa tới đây, mỗi người bọn họ đều có một cái, cũng vừa đủ. Bây giờ tôi đột nhiên tham gia vào thì lại không đủ nữa rồi.
Lục Dung đứng dậy, lấy từ trong tủ ra một chiếc cốc tre đặt trước mặt tôi.
Nước trà pha cũng giống hệt như vậy.
Nhưng hình dạng chiếc cốc lại hoàn toàn khác biệt.
Cũng giống như tôi lạc lõng giữa bọn họ vậy.
Với lại, Lục Dung cũng đã quên tôi còn chưa ăn cơm, không thể uống trà được.
Tôi đứng dậy chào tạm biệt: “Trong cửa hàng còn có chút việc, lát nữa tôi sẽ tiếp đãi mọi người”.
Bạn bè của Lục Dung từ xa mà đến nên anh đương nhiên muốn dẫn bọn họ đi thăm thú nhiều nơi.
Theo lý mà nói, vợ chồng là một thể, tôi cũng nên đứng ra tiếp đãi bọn họ.
Nhưng tôi và anh rất ăn ý nên chưa từng đề cập đến.
Không hợp ý thì nửa câu cũng đã là nhiều lắm rồi.
Bên cạnh đó, việc họp mặt với bạn bè lâu năm và ôn lại chuyện cũ là điều không thể thiếu được. Chừng nào tôi còn ở đây, họ sẽ không thể nói về nhiều chủ đề khác nhau được.
Ít nhất thì tôi đã vô tình nghe được những câu chuyện phiếm của Hứa Du Nhiên và Kiều Trăn.
"Được rồi, tớ sẽ hoàn trả mọi chi phí và tặng Trăn Trăn đáng yêu của chúng ta một bao lì xì đỏ thật lớn. Lần này cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều luôn đó nha".
Từ Thượng Hải đến đây nhanh nhất cũng mất sáu hoặc bảy tiếng.
Hứa Du Nhiên chắc chắn đã thông báo cho Kiều Trăn và bạn bè của cô ta ngay khi cô ta nhận ra có điều gì đó không ổn.
Những người bạn thân trò chuyện với nhau tự nhiên sẽ không hề có kiêng dè gì.