Vào năm thứ ba kể từ khi người chồng bí mật của tôi mở nhà nghỉ ở hồ Ánh Trăng, có một cô gái mắt ngọc mày ngài (mắt sáng răng trắng) đã đến đăng ký vào ở.
Cô ấy có đôi mắt nai ngây thơ, đôi môi anh đào nhỏ xinh, cùng với một khuôn mặt đáng yêu khiến người người đều say đắm.
Ngay khi nhìn thấy cô ấy, Lục Dung liền thay đổi sắc mặt.
Anh ném lại chứng minh thư của cô ấy, giọng điệu máy móc.
"Đã đầy khách rồi".
Cô gái cầm chứng minh thư nhỏ nhẹ cầu xin: “Cho em ở lại một đêm thôi, em có thể thêm tiền được…”.
Lục Dung thả chuột xuống, trong ánh mắt lộ ra vài phần tàn nhẫn: "Cô nghe không hiểu tiếng người à?".
"Nơi này không chào đón cô".
Cô gái có vẻ đã bị dọa sợ, nắm chặt tay cầm hành lý, trên mặt lộ rõ vẻ bối rối.
Lục Dung chửi đổng một câu, xoay người bước đi.
Cô gái đứng ở quầy lễ tân vô cùng xấu hổ, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía tôi: “Chị gái ơi, tôi…”.
Tôi cũng rất ngạc nhiên.
Hôm nay vẫn còn mấy phòng trống cơ mà, tại sao Lục Dung lại không cho cô ấy ở vậy?
Khi mở cửa kinh doanh, Lục Dung luôn tươi cười chào đón khách, hơn nữa, từ trước tới nay Lục Dung vẫn luôn hòa nhã và hào phóng, chưa ai từng thấy anh mất bình tĩnh bao giờ cả.
Tôi sợ khách hàng đánh giá không tốt nên vội chạy tới cầm lấy chứng minh thư của cô gái nọ.
"Để tôi giúp cô xử lý...".
Nhưng sau khi nhìn thấy cái tên này, tôi chợt lặng người một lúc.
"Hứa Du Nhiên".
Đúng là một cái tên nghe rất êm tai.
Mối tình đầu của Lục Dung tên là Hứa Du Nhiên.
Bốn năm trước, Lục Dung một mình đến ngôi làng yên tĩnh cách biệt với nhân thế này.
Anh muốn mở một nhà nghỉ ở đây.
Tôi thì đến sớm hơn anh một năm, và đã xây dựng xưởng đất sét của riêng mình ở đây.
Sân của chúng tôi chỉ cách nhau có một bức tường mà thôi.
Ban đầu chúng tôi cũng chẳng có tiếp xúc gì cả, cho đến một ngày, tôi nhìn thấy Lục Dung đang chôn một chiếc hộp gỗ tinh xảo bên hồ.
“Đây là đồ của mối tình đầu của tôi”. Anh nói.
"Chắc cô ấy đã ở thế giới khác rồi. Tôi đem đồ của cô ấy chôn ở đây cũng coi như là cô ấy vẫn còn ở bên tôi vậy".
"Nếu không, một người như tôi mãi mãi sẽ bị mắc kẹt trong một thế giới không có cô ấy mất, như thế thật sự rất cô độc".
Tôi chợt cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Giống như có thứ gì đó đang bóp lấy cổ tôi vậy, phải mất rất lâu tôi mới tìm lại được giọng nói của chính mình.
“Theo truyền thuyết của người dân ở đây, trồng một cái cây bên cạnh mộ người thân thì có thể phù hộ cho hai người được tiếp tục mối tiền duyên ở kiếp sau đó”.
Gió bên hồ nhè nhẹ thổi tung tóc của Lục Dung.
Còn tôi cứ ngẩn ngơ mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh.
Anh có một đôi mắt rất sáng, con ngươi màu hổ phách trong veo.
Hệt như người trong ký ức của tôi vậy.
Cây cũng đã được trồng rồi.
Dần dần, Lục Dung và tôi từ người xa lạ trở thành bạn bè.
Lại từ bạn bè trở thành vợ chồng.
Trong quá trình này, chúng tôi đều rất ăn ý mà bỏ qua các bước yêu đương.
Tôi biết rõ, Lục Dung vẫn luôn nghĩ đến người bạn gái đầu tiên của mình.
Hầu như ngày nào anh cũng sẽ đi dạo bên hồ để ngắm “ngôi mộ” do chính tay mình xây dựng.
Tôi cũng không bao giờ phàn nàn gì cả.
Bởi vì trong lòng tôi biết rất rõ, người sống không thể nào so sánh được với người ch.ết.
Nhưng nếu người ch.ết này thực sự là một người sống thì sẽ thế nào nhỉ?
Từ đầu đến cuối, Lục Dung cũng chưa từng nói người cũ của mình đã ch.ết cơ mà.
Chẳng qua là do tôi tự nghĩ mà thôi.
Nếu không thì, tại sao cách cư xử của Lục Dung lại kỳ quái như vậy cơ chứ.
Tôi cắn môi dưới, trong lúc nhất thời không biết có nên mừng thay cho người chồng trên danh nghĩa của mình hay không.
"Phòng của cô là 301 nhé".
Nhưng Hứa Du Nhiên lại cười nói với tôi: “Chị gái ơi, chị có thể dẫn tôi đi tham quan một vòng quanh nơi này được không?”.
“Tôi cảm thấy phong cách trang trí ở đây rất độc đáo”.
Tôi đồng ý và đưa Hứa Du Nhiên đi tham quan khu vực công cộng.
Nhà nghỉ này được Lục Dung dày công thiết kế. Sân vườn đơn giản, trang nhã, mỗi một viên gạch, viên ngói đều được chính tay anh bày trí, tạo nên một không gian tinh tế nhưng cũng không kém phần cổ điển.
Hứa Du Nhiên thỉnh thoảng sẽ dừng lại một chút, thốt ra những âm thanh đầy ngưỡng mộ và nhờ tôi chụp cho cô ấy vài tấm ảnh.
Nhìn sơ cũng đoán ra là cô ấy rất thích ở đây.
Mùi khói mơ hồ như có như không theo gió nhẹ nhàng bay tới đây.
Tim tôi lỡ một nhịp, liền ngẩng đầu lên.
Một bóng đen vụt qua sân thượng.
Đó là Lục Dung.
Từ vị trí đó, anh có thể nhìn rõ mọi hành động của chúng tôi.
Tôi cũng không biết, chồng của tôi đang nhìn tôi hay là nhìn cô ấy đây?
Trực giác của tôi mách bảo rằng đó là người phía sau.
Bởi vì anh đã bỏ thuốc được hai năm rồi.
Hứa Du Nhiên là một cô gái hoạt bát và nhiệt tình.
Cô đi chợ mua đồ ở gần đó rồi dành cả buổi chiều ở bếp chung.
Đến tối, bốn năm món ăn đã được bày sẵn trên chiếc bàn ăn dài.
Đầy màu sắc và ngào ngạt hương thơm.
Có vẻ cô ấy đã dùng hết mọi kỹ năng đặc biệt của mình để làm ra những món này.
Hứa Du Nhiên niềm nở mời những người khách nghỉ lại tại nhà nghỉ dùng thử các món ăn, đồng thời cũng để lấy lòng tôi.
“Cô là bà chủ của cửa hàng tò he bên cạnh đúng không?”.
"Cảm ơn sự giúp đỡ của cô lúc chiều nay nha".
"Nghe nói cô và ông chủ Lục là bạn hả? Vậy cô càng phải nếm thử món ăn của tôi rồi đó".
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cô ấy không chỉ nấu ăn mà còn hỏi thăm tình hình hiện tại của Lục Dung, thậm chí còn dành thời gian để trang điểm thật tinh tế và xinh đẹp.
Nếu không có ý chí quyết tâm và chắc chắn rằng sẽ đạt được, làm sao có thể nỗ lực đến như vậy đâu chứ?
Tôi hứng thú theo dõi cô ấy bận rộn tới lui.
Lục Dung lạnh mặt đi ngang qua phòng bếp.
Quả nhiên, Hứa Du Nhiên cười cười rồi kéo góc áo của anh: "Ông chủ Lục, anh không muốn thử tay nghề của em sao?".
"Em có làm món thịt bò bạc hà mà anh thích nhất nè! Em còn mua hoa để trang trí trên bàn...".
Ánh mắt Lục Dung lướt qua bàn ăn, rất nhanh đã nắm bắt được điểm mấu chốt: “Cô học nấu ăn?”.
Hứa Du Nhiên bĩu môi: "Rất lợi hại đúng không? Lúc em đi du học không quen ăn đồ Tây nên em đành phải tự mình nấu thôi".
"Thật ra nấu ăn cũng không khó lắm".
"Khi một người thật sự cô đơn, cô ấy có thể học được bất cứ điều gì luôn đó".
Lời bộc bạch này khá đáng yêu đấy chứ.
Tuy nhiên, Lục Dung thậm chí cũng không thèm cau mày, anh đi vòng qua cô ấy và bước ra ngoài.
"Tôi không ăn".
Hứa Du Nhiên bước hai bước đuổi theo anh, giọng điệu chất chứa sự khẩn cầu: "Ông, chủ, Lục!".
"Vừa rồi lúc em đang nấu ăn thì vô tình bị bỏng tay đấy. Đã như thế mà anh cũng không thể tốt bụng động viên em một chút sao?".
Lục Dung dừng bước lại.
Hứa Du Nhiên tận dụng tình thế mà bước đến bên cạnh anh.
Ngón trỏ mảnh khảnh hơi cong lên, đúng là có chút sưng đỏ.
Nhưng Lục Dung cũng chẳng thèm liếc nhìn một cái.
Anh nghiến răng rít ra vài chữ: "Bị phỏng à? Cô có thể đến chỗ của vợ tôi xin thuốc. Cô ấy thường xuyên bị thương nên có nhiều kinh nghiệm hơn cô đấy".
Những lời này chắc chắn là sấm sét giữa trời quang đối với cô ấy rồi.
Hứa Du Nhiên dường như loạng choạng đôi chút, đôi mắt đỏ hoe: "Anh... anh đã kết hôn rồi à?".
"Sao anh có thể...".
“Em chỉ ra nước ngoài thôi mà, sao anh có thể lặng lẽ đi kết hôn vậy hả?”.
Nhìn thấy Hứa Du Nhiên đau lòng, Lục Dung dường như cũng vui vẻ hơn.
Anh khinh thường nhìn cô, ánh mắt đầy sự giễu cợt: "Hứa Du Nhiên. Bốn năm rồi".
"Không có người nào sẽ ở tại chỗ này chờ cô mãi đâu".
"Kể cả tôi cũng không".
Hai mắt Hứa Du Nhiên đỏ lên, nước mắt chực trào rơi xuống: "Lục Dung, anh nói dối em".
“Nếu anh không yêu em nữa thì tại sao anh lại trồng đủ loại hoa giấy mà em thích ở ngoài sân? Tại sao anh lại dựng lên chiếc xích đu bằng cây mây mà em thích vậy chứ?”.
“Còn nữa, tại sao anh lại đặt tên cho nhà nghỉ của mình là [Kiến Nam Sơn]?”.
Hái hoa cúc dưới hàng rào phía đông có thể thong thả ngắm nhìn núi Nam Sơn.
采菊东篱下, 悠然见南山 [Thải cúc đông li hạ, du nhiên kiến nam sơn]
Lục Dung đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư khi thiết kế nhà nghỉ này.
Khi đó, anh nói đùa: “Khi già rồi anh sẽ ở nơi này”.
Hóa ra mọi suy nghĩ của Lục Dung đều có xuất xứ từ đây à.
Những sơ hở này lần lượt bị mối tình đầu của anh chọc thủng, vẻ mặt Lục Dung chợt cứng đờ.
Mà Hứa Du Nhiên càng nói lại càng thêm phấn khích.
Cô ấy hất cằm kiêu ngạo: "Hơn nữa, vợ anh là ai? Anh dẫn cô ấy ra cho em xem một chút đi".
Lục Dung cười khẩy.
Ánh mắt anh lướt qua Hứa Du Nhiên và dừng lại trên người tôi.
Những nhịp đập bên trong là một loại cảm xúc phức tạp nào đó mà tôi chưa từng trải qua trước đây.
Hòa lẫn với sự sảng khoái của việc trả thù.
Cùng với sự thôi thúc để cắt đứt với quá khứ.
Lại có chút hả hê khờ dại của một đứa trẻ khoe khoang mình có kẹo.
Lục Dung nhìn tôi và nói: "Vợ yêu, em lại đây đi".
Lục Dung và tôi là bí mật kết hôn.
Việc lấy được giấy chứng nhận kết hôn cũng rất tùy ý.
Đám cưới cũng không tổ chức, bạn bè thân thích cũng chẳng biết, đến cả nhẫn cũng không mua.
... Ngay cả việc yêu đương cũng chưa từng trải qua.
Nhưng trong lòng chúng tôi đều biết rõ, đối phương đã có tình cảm với người khác.