Bên ngoài, chúng tôi coi nhau như bạn bè. Bên trong, chúng tôi cũng không sống cùng nhau.
Nhưng chính cuộc hôn nhân như vậy lại là trạng thái thoải mái nhất đối với chúng tôi.
Tuy nhiên, Lục Dung đã phá vỡ lời hứa giữa tôi và anh.
Đã là tiếng thứ bảy kể từ khi Hứa Du Nhiên quay lại với anh.
Hứa Du Nhiên nhìn tôi với ánh mắt không dám tin.
Cô ấy nhìn bộ quần áo cotton đã giặt đến bạc màu của tôi, rồi chợt bật cười một cách điên cuồng: “Là cô ấy à?”.
“Lục Dung, cho dù anh chỉ muốn chọc giận em thì anh cũng không cần phải tìm một cô gái trong rừng núi về kết hôn như thế đâu?”.
Lúc cô ta xin tôi dẫn cô ta đi tham quan, cô ta vẫn gọi tôi là "chị gái".
Còn lúc tức giận thì cô ta lại gọi tôi là “gái làng miền núi”.
Cô thôn nữ đã khiêu khích cô ta sao?
Vẻ mặt tôi vẫn như cũ, nhắc nhở cô ta: "Cô Hứa, chú ý chọn lọc từ ngữ đi, có vẻ cô cũng không quá lịch sự đâu nhỉ".
Hứa Du Nhiên đột nhiên tiến về phía trước hai bước, một tay nắm lấy cổ tay tôi, khinh thường nói.
"Tôi có nói sai sao? Tay của cô thậm chí còn rửa không sạch nữa đây này".
Cô ta lại quay sang Lục Dung: “Anh cưới một người phụ nữ lôi thôi lếch thếch như vậy đấy à, anh không sợ cô ta làm bẩn cửa nhà anh sao?”.
Tiếng hét ồn ào của Hứa Du Nhiên làm cho ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tay tôi.
Hai bàn tay rất gần nhau trong không trung, một bàn tay với những ngón tay ngọc ngà, móng tay màu mật đào, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc như nước mùa xuân. Người còn lại thì gầy gò thô ráp, đầu ngón tay đen sạm và không hề có một món đồ trang sức nào cả.
Những người da mặt mỏng có lẽ sẽ tức giận đến bật khóc rồi.
Còn tôi thì không đâu, tôi chỉ nhẹ nhàng thoát khỏi sự trói buộc của Hứa Du Nhiên.
Ung dung cười nói: “Tôi là một nhà điêu khắc đất sét, tôi làm việc với đất sét và tiếp xúc với thuốc màu quanh năm”.
"Mặc dù các khe hở ngón tay có thể trông bẩn nhưng chúng chỉ là thuốc màu còn sót lại mà thôi".
"Cô Hứa, nếu kiến thức của cô đã hạn hẹp đến như thế thì cô không cần phải nói gì đâu".
Hứa Du Nhiên có lẽ không ngờ rằng tôi sẽ chanh chua như vậy.
Mặt cô ta đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, như thể người bị buộc tội oan là cô ta chứ không phải là tôi.
Nhưng Lục Dung lại từng bước đi tới.
Anh nắm chặt tay tôi.
Sau đó anh đặt bên miệng và nhẹ nhàng hôn nó.
Trong vẻ mặt suy sụp của Hứa Du Nhiên, anh dịu dàng nói: “Vợ tôi nói đúng rồi đấy”.
Sau vài năm ở cùng Lục Dung sớm chiều, tôi cũng coi như có chút hiểu biết về anh.
Tuy giọng điệu có phần cứng nhắc nhưng trong mắt anh lại rõ ràng có sự thương xót.
Là vì thương hại ánh trăng sáng của anh bị tôi trách mắng sao?
Vậy tại sao anh không quay lại bảo vệ cô ta đi chứ?
Lục Dung à, Lục Dung ơi, cái cây do chính tay anh trồng để tượng trưng cho việc "tiếp tục tiền duyên” đã xanh um tươi tốt lắm rồi kia kìa.
Tuy nhiên, khi cô ấy thực sự quay lại, anh lại khẩu thị tâm phi như vậy sao.
…
Mấy năm nay, tôi và Lục Dung đều là chỗ ai người nấy ở.
Nhưng hôm nay, anh đã theo tôi suốt chặng đường quay lại phòng làm việc của tôi.
Sân tôi thuê không lớn, tầng một là cửa hàng và phòng làm việc đất sét, tầng hai dùng cho việc sinh hoạt thường ngày.
Trong phòng không bật đèn.
Ánh sáng lờ mờ lọt qua rèm cửa.
Tôi không nhìn rõ sắc mặt Lục Dung, nhưng tôi biết ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Từ trước đến nay, anh luôn là một người có sự tồn tại mạnh mẽ như vậy.
Chúng tôi ngồi đối diện trên ghế sofa, không ai nói với ai câu nào.
Mãi đến khi tôi cười nhẹ một tiếng: “Lục Dung, chúng ta nói chuyện chút đi”.
"Nếu anh muốn ly hôn, em cũng không có vấn đề gì đâu".
Một lúc lâu sau Lục Dung mới hỏi: “Tại sao lại ly hôn? Em chán anh rồi à?”.
Tôi nói: “Để người khác có được tình yêu mà mình không thể có được cũng coi như là một điều tốt rồi. Trên đời vốn đã có rất nhiều chuyện không trọn vẹn, nếu đã có cơ hội để hoàn thiện thì đừng nên bỏ lỡ”.
"Anh mở nhà nghỉ ở hồ Ánh Trăng là vì Hứa Du Nhiên mà. Giờ cô ấy cũng đã thay đổi ý định...".
Lục Dung nói tiếp: “Anh có nên trân trọng nó không?”.
Tôi vô thức gật đầu, nhưng rồi lại chợt nhớ tới, tôi nào có tư cách nhận xét về tình yêu của người khác đâu chứ.
Dù người trước mặt có phải là chồng tôi hay không.
Tôi mở miệng, cố gắng xác nhận ý kiến của anh.
Nhưng Lục Dung bỗng nhiên cười lớn.
Ánh trăng mờ ảo chiếu lên mặt anh, vẻ mặt có chút khó dò.
"Anh thừa nhận rằng lúc anh trang trí và làm bảng hiệu đều là vì cô ấy, nhưng anh đã buông rồi".
"Với lại…".
Lục Dung đột nhiên đứng dậy, đi vào sâu trong phòng tôi, nhấc tấm vải trắng đang che bức tượng đất sét lên.
Đó là một bức tượng bán thân và gần giống với kích thước của người thật.
Khuôn mặt có cấu trúc rất tốt, đôi mắt và nét mày sâu sắc.
Trong đêm khuya tĩnh lặng và lạnh lẽo này, bức tượng bằng đất sét do chính tay tôi tạo nên cùng với người chồng đã dùng lời nói để cầu hôn tôi, đang cùng nhau nhìn chằm chằm về phía tôi.
Khuôn mặt của bọn họ giống nhau đến bảy phần.
Điểm khác biệt duy nhất là nhân vật bằng đất sét kia không thể nói được.
Lục Dung biết rồi.
Giọng nói của Lục Dung vô cùng nghiêm túc.
"Mạn Mạn, để anh thay cậu ấy chăm sóc em nhiều hơn, không được sao?".
Lục Dung phát hiện ra khi nào vậy?
Trong bóng đêm như mặt nước tĩnh lặng, tôi khẽ rùng mình.
Mà vẻ mặt của Lục Dung vẫn không hề thay đổi: “Anh đã biết từ lâu rằng em kết hôn với anh vì anh giống với cậu ấy”.
"Ba năm đã trôi qua như vậy, trong những ba năm tiếp theo hay là ba mươi năm tới, nếu tiếp tục sống như vậy cũng không hẳn là ý kiến tồi đâu".
"Mạn Mạn, em tin anh nhé".
Trong khoảnh khắc này, trái tim tôi nhẹ bẫng như đang bồng bềnh trên mặt nước.
Rất nhiều năm về trước, cũng có người đã từng nói với tôi điều tương tự như thế.
Anh ấy nói: "Mạn Mạn, hãy tin anh nhé".
"Chờ khi nhiệm vụ này hoàn thành thì chúng ta sẽ kết hôn nha".
Tôi tin chứ.
Nhưng mà Giang Cảm đã ch.ết trong nhiệm vụ đó.
Hài cốt cũng chẳng còn.
Tất cả những gì lưu lại cho tôi là một mảnh giấy đã bị ngọn lửa thiêu rụi hết một nửa.
"Sau khi anh ch.ết, em phải sống cho thật tốt đấy nhé...".
“Hãy làm tốt công việc mà em yêu thích…”.
“Sau đó hãy tìm một người khác để kết hôn”.
Tôi đã nỗ lực thực hiện ba điều mà Giang Cảm đã nhắc tới trong lời di chúc cuối cùng của anh.
Cho dù nó có khó khăn thế nào đi chăng nữa.
Chẳng biết từ khi nào, nước mắt đã giàn giụa khắp mặt tôi.
Lục Dung rất kiên nhẫn nhúng khăn lông vào nước ấm rồi lau mặt cho tôi.
"Mạn Mạn, em đừng khóc".
"Anh sẽ không rời bỏ em đâu".
Có lẽ vì tôi khóc quá đau lòng nên Lục Dung nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau.
Cái ôm của anh thật sự rất dịu dàng.
… Nó gần giống như những gì tôi đã cảm nhận được vào nhiều năm trước.
Mà tôi di chuyển và nhẹ nhàng đưa tay ra.
Tôi vuốt ve đôi môi cứng rắn và lạnh lẽo của tác phẩm trước mặt.
... Thật giống với những gì anh ấy đã từng làm cách đây nhiều năm.
Ánh trăng đem ba cái bóng này kéo dài và đan xen vào nhau.
Nhưng tôi chỉ có thể nghe thấy hai nhịp đập dữ dội.
Vào lúc này, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang dần chệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Mà tôi thì không còn sức lực để xoay chuyển nữa.
Nhiệt độ nóng bức của cơ thể từ từ xuyên thấu qua lớp vải vóc, như là nó có thể sưởi ấm được cái lạnh bị màn đêm xâm chiếm.
Nhưng mà, người sống chung quy vẫn thua người ch.ết.
Tôi nhẹ nhàng vùng vẫy như muốn trốn thoát.
Lục Dung cũng theo đó mà buông tôi ra, lấy điện thoại di động đang kêu ù ù từ trong túi ra.
Bên kia điện thoại là một giọng nữ ngọt ngào dễ vỡ.
Hứa Du Nhiên vội vàng nói: "Em ngửi thấy mùi gì đó cháy khét! Không biết bén lửa ở đâu nữa! Ông chủ Lục, anh tới phòng em xem thử được không?".
Những căn nhà nhỏ này được làm bằng gỗ nên sẽ không thể tưởng tượng được nếu nó bị thiêu rụi.
Ngay sau đó, Lục Dung nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Tôi đứng tại chỗ, có chút đăm chiêu.
Tiếng động lớn quá, tôi cũng nên đi xem mới được.
Cửa phòng Hứa Du Nhiên khép hờ, tiếng kêu khóc tủi thân của cô gái nghe như một con mèo nhỏ đang làm nũng.
"Anh kiểm tra thêm chút nữa đi".
"Thật sự có mùi cháy mà, em có ngửi thấy mà, nếu không thì anh đổi một phòng khác cho em đi".
"Ah".
Sắc mặt Lục Dung không chút cảm xúc: "Đừng nói dối, tôi ghét bị cô lừa dối".
Một câu này khiến Hứa Du Nhiên á khẩu không nói được nữa.
Cô gái có vẻ hơi suy sụp.
Cô ta đột nhiên lao tới, vòng tay ôm lấy eo Lục Dung: "Em mặc kệ, em không quan tâm! Lục Dung, tha thứ cho em đi, em vẫn còn yêu anh mà".
“Một người đàn ông trưởng thành rồi mà sao lòng dạ lại nhỏ mọn như vậy cơ chứ, còn lấy chuyện hôn nhân hành hạ em nữa sao?”.
"Anh nói với vợ anh là em đã ch.ết, em cũng không tức giận kia mà".
Ánh mắt của Lục Dung có chút tàn nhẫn và kìm nén, lời nói càng cứng rắn hơn: "Buông ra".
Hứa Du Nhiên đáng thương ngẩng đầu nhìn anh: "Anh thật sự đã quên mất em rồi...".
“Đã quên cũng không sao đâu".
"Em sẽ nhắc cho anh nhớ lại một lần nữa".
Hứa Du Nhiên kiễng chân hôn anh.
Khuôn mặt nhỏ xinh dưới mái tóc dài xõa tung mang vẻ đẹp phá cách, khiến con người ta dễ dàng chìm đắm.
Mà Lục Dung lại dùng một tay đẩy cô ta ra.
"Đừng để người khác phải khinh bỉ cô".
“Tôi sẽ không làm điều gì khiến vợ tôi phải xấu hổ”.
Tiếng khóc thảm thiết của Hứa Du Nhiên vang lên vô cùng rõ ràng trong màn đêm tĩnh mịch.
“Đúng vậy, là em không có tự trọng”.
“Trong một năm kể từ khi em về nước, em đã gửi cho anh hàng ngàn tin nhắn, nhưng anh không trả lời bất kỳ tin nhắn nào hết”.
"Em vượt núi lội sông, bất chấp nhân phẩm để trở về tìm anh, nhưng anh lại nhắm mắt làm ngơ với em như thế".
"Lục Dung, người phụ nữ kia sao có thể tốt hơn em được chứ? Cho dù có ch.ết cũng phải để em hiểu rõ chứ".