Đuôi rắn của hắn quấn quanh cổ tôi, chiếc đuôi vừa dài vừa nặng siết chặt lại khiến hô hấp tôi nghẹn lại, không thể thở nổi.
" Đừng nghĩ rằng cô là vợ ta thì ta không dám giết cô. "
Đúng là loài rắn máu lạnh, tàn nhẫn!
Tôi ngừng vùng vẫy, chỉ nói một câu: " Vậy giết đi! Treo cổ tôi lên mà giết."
Con rắn đen không nói gì nữa, im lặng được vài giây thì bỏ cái đuôi của mình ra khỏi cổ tôi, quay sang hờn dỗi.
Tôi trợn mắt nhìn bóng lưng hắn, đồ rắn đần!