Hắn khổ sở là vì tình cảnh sống chết không rõ của mình.
Không phải khổ sở vì tôi rời đi.
“Ngươi đừng đi, ta hứa sau này ngày nào ta cũng vào núi hái táo cho ngươi.” Con rắn đen trườn trên eo tôi, cùng tôi nằm trên giường.
Tôi nhắm mắt: “Ta không thích ăn táo.”
“Gà rừng, lê núi, thỏ hoang, chuột tre…… cũng không thích à?” Tiểu Hắc hỏi.
Nước miếng trong miệng tôi bắt đầu tiết ra: “Cái này thì muốn.”
Rắn đen cọ đầu vào mặt tôi: “Ta bắt cho ngươi, ngươi đừng đi.”
“Không được, ta muốn đi học đại học.”
Tôi nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, ranh mãnh nói: “Dù ta có đi thì ngươi cũng phải bắt cho ta ăn, ta là vợ của ngươi đó!”
Rắn đen trườn xuống khỏi người tôi, tự mình lăn sang phía bên kia giường, bực bội nói: “Ta không có người vợ nào vô tình như ngươi hết!”
Vô tình?
Tôi thử suy nghĩ.
Đúng thật là rất vô tình.
Tôi nói đi là chắc chắn phải đi.
Trước khi rời khỏi cái thôn nhỏ này, tôi vốn định mỗi tháng sẽ quay về một lần.
Nhưng sau này, tôi không bao giờ quay lại đó nữa.
Bởi vì ông nội đã mất.
Là đột tử, không phải bị Hắc Xà giết
Ông nội đi rất nhanh, đến một câu di ngôn cũng không kịp để lại, chỉ biết nắm lấy tay tôi, trợn mắt run run nói: “Vân nhi, Vân nhi……”
Tôi học theo trong sách, làm hồi sức tim phổi cho ông nhưng chẳng có ích gì.
Tôi cầu xin Tiểu Hắc: “Không phải ngươi rất lợi hại sao? Không phải ngươi đã tu luyện bao nhiêu năm rồi sao? Cầu xin ngươi cứu ông nội ta, dùng thuật pháp ấy, được không?!”
Ông nội là người thân duy nhất của tôi.
Cha mẹ tôi chế t sớm, lúc còn sống bọn họ cũng chẳng phải người tốt lành gì, đánh tôi, hành hạ tôi, là ông nội đón tôi về, nuôi tôi suốt 12 năm qua.
Thế nhưng Tiểu Hắc chỉ quấn lấy tôi, tựa đầu vào vai tôi nói xin lỗi.
Từ đó tôi không muốn quay về đây nữa, Tiểu Hắc cố ý, hắn không muốn cứu ông nội tôi.
Hắn đã từng nói với tôi, với tu vi và thuật pháp của hắn muốn cứu một con người dễ như trở bàn tay.
Có lẽ là hắn vẫn còn hận tôi, hận ông nội tôi vì sao lại buộc hôn khế lên người hắn.
Vậy nên, tôi rời đi không một chút lưu luyến.
Tôi lên thành phố suốt ngày chỉ có học, không học thì đi làm thêm, bận không ngơi tay.
Lâu lâu rảnh rỗi lại nhớ đến ông nội và…..Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc hẳn là còn ở trên núi, hắn thích nhất là nằm trên cây ngủ, mỗi lần ngủ là có thể ngủ rất lâu, hắn còn rất thích ăn uống nữa, bắt gà với thỏ thì hay miễn bàn.
Tôi nghĩ rằng, sở dĩ Tiểu Hắc tu luyện mãi mà vẫn chưa phi thăng được có thể là do thích ăn thịt quá, sát nghiệt nặng nề.
Không biết bây giờ hắn đã dài bao nhiêu rồi.
Tôi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà của căn phòng thuê nhỏ hẹp.
Đã bốn năm từ ngày tôi rời khỏi thôn đến hiện tại khi đã tốt nghiệp đại học, năm nay vừa tròn 21 tuổi.
Bốn năm, trước đây Tiểu Hắc dài 2m4, giờ chắc phải hơn 3m nhỉ?
Cốc– – Cốc– —
Cửa phòng bị gõ vang.
Có lẽ là chủ nhà, hôm nay là hạn trả tiền thuê phòng.
Tôi vội xuống giường: “Đến đây, chờ tôi một lát. Tiền thuê nhà tôi sẽ thanh toán qua thẻ, làm phiền bác phải qua đây một chuyến rồi ạ.”
Vừa nói tôi vừa nhanh nhẹn đi ra mở cửa phòng.
Không phải chủ nhà.
Là một thiếu niên có mái tóc đen, dáng người cao lớn, khoảng chừng 1m9, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, trông ngây ngô thế nào ấy.
Hắn mặc một chiếc áo phông trắng, quần đen dài, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Tống Vân Nhi.” Hầu kết hắn lăn qua lăn lại, trong mắt tràn đầy hận ý nhưng giọng nói thì vô cùng quen thuộc.
“Tiểu Hắc?” Tôi ngơ ngác.
Giây tiếp theo, bàn tay lạnh băng bóp chặt lấy cổ tôi, giận dữ siết chặt.