Ông nội tôi là một thần bói toán, vì vậy vào năm tôi được năm tuổi, ông đã tính ra được tuổi thọ của tôi rất ngắn.
Để giúp tôi sống lâu hơn, ông đã đưa tôi lúc đó mới mười tuổi lên núi kết hôn.
Đối tượng đã được xác định.
Đó là cây cây hòe già đã hơn nghìn năm tuổi ở trên đỉnh núi phía sau làng.
Ông nội nói: "Tiểu Vân Nhi, nếu cháu đính hôn với cây hòe này thì cháu sẽ không phải chết yểu nữa."
Tôi ngơ ngác gật đầu, ngửi hương thơm của cây hòe, hít một hơi thật sâu.
Kết hôn với cây hòe già, cảm giác cũng không tệ.
Nhưng ai ngờ ông nội tôi mắt mờ kiểu gì mà không hiểu sao làm phép xong lại tự mình khóc huhu.
"Vân Nhi, ông xin lỗi." Ông nội ôm tôi gào khóc.
"Sao vậy ạ?"
Lúc đó tôi vẫn chưa biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Chỉ thấy ông nội giơ tay chỉ về cây hòe, theo hướng tay của ông một con rắn đen dài khoảng hai mét đang thè lưỡi về phía tôi.
“Vân Nhi, ông đính hôn nhầm cho con với con rắn đen kia mất rồi, từ nay về sau, mạng sống của con với nó sẽ liên thông với nhau, làm sao bây giờ?!!”
Còn biết phải làm sao đây?
Tôi nhìn vào đôi mắt lạnh băng của rắn đen mà nổi da gà.
Một con rắn thì có thể sống được bao lâu?
Tôi cũng không biết.
Con rắn đen này không giống rắn bình thường, theo lời hắn kể, hắn đã tu luyện từ rất rất lâu rồi.
Nhưng vẫn chưa tu ra được hình người.
Từ khi đính hôn với tôi, lúc nào hắn cũng lẽo đẽo theo sau tôi.
“Nếu không phải tại ông nội cô thì bây giờ ông đây đã phi thăng từ lâu rồi!”
Cái câu này tôi nghe mãi cũng được 7 năm rồi.
Nghe riết rồi cũng quen, không sao cả.
Sau khi tan học, tôi đeo cặp đi về phía đường núi không một bóng người: “Ta cảnh cáo ngươi, không được động đến ông nội ta, ngươi mà dám động vào ta lập tức tự sát cho ngươi xem.”
Tôi mà tự sát thì hắn chắc chắn phải chết.
Con rắn đen quấn quanh cổ tôi, cái đuôi siết dần lại, cơ mà không dám siết quá mạnh, chỉ dám phun cái lưỡi rắn của mình lên mặt tôi xem như cảnh cáo.
Tôi bực bội hất đầu rắn ra: “Phiền quá đi, đừng có bôi nước miếng lên mặt ta!”
Rắn đen tức muốn chếtt, dùng chất giọng vẫn còn là thiếu niên của mình nói: “Cô đợi đó cho ông! Chờ ông đây tìm được biện pháp giải trừ hôn ước, việc đầu tiên chính là đem cả nhà cô nuốt sạch!”
Tôi trợn mắt, khinh thường nói: “Chấp nhận đi, Tiểu Hắc, thuật pháp của ông nội tôi rất lợi hại.”
Tuy nói thì nói thế.
Nhưng tôi cũng giống như Tiểu Hắc, cũng hy vọng có thể giải trừ được hôn ước này.
Sự tồn tại của Tiểu Hắc khiến tôi không có nổi một đứa bạn nào, lúc nào đi học về cũng phải trốn trốn tránh tránh.
Bởi vì lúc nào hắn cũng đi theo tôi.
Với cái lý do hoa mỹ là sợ tôi có mệnh hệ gì sẽ ảnh hưởng tới hắn.
Nhưng mà sang năm tôi sẽ vào đại học.
Tôi muốn rời khỏi cái thôn nhỏ này, rất rất muốn.
Nhưng Tiểu Hắc không thể đi, hắn phải ở đây tu luyện và chỉ có thể tu luyện ở đây mà thôi, nếu rời đi tu vi của hắn sẽ mất sạch, phải quay lại làm một con rắn bình thường.
Độc tính không còn mạnh nữa.
Rất nhanh sẽ chết.
“Tiểu Hắc, sang năm tôi muốn ra ngoài, muốn đến thành phố lớn, ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng và vòng quay hình bánh xe - những thứ mà chỉ có trên TV ấy.” Tôi nói với rắn đen đang gác đầu trên vai mình.
“Không được đi! Ngươi mà đi thì ta phải làm sao bây giờ! Ở đây mà chờ chết à?!” Rắn đen giận dữ nói.
“Ông nội từng nói, kể cả khi không giải trừ hôn ước, tôi vẫn có thể đi ra ngoài thôn.”
Chỉ có ngươi không thể rời đi mà thôi.
“Ta không cho ngươi đi! Ngươi mà dám đi, ta sẽ quấn chết ngươi!”
Thân rắn trườn quanh cổ ta, chậm rãi siết chặt.
Hắn uy hiếp cũng vô dụng.
Tôi nhấp môi, kéo quai đeo cặp chậm rãi bước về phía trước: “Ngươi cứ việc quấn chết ta đi, dù ngươi có quấn chết thì ta cũng phải ra ngoài, ta không muốn sống cả đời trong cái thôn nhỏ này.”
Một lát sau, động tác quấn lấy tôi của Tiểu Hắc dần thả lỏng, sau đó chậm rãi trườn qua trườn lại trên người tôi, từ đùi, hông đến cánh tay và cổ, một vòng rồi lại một vòng.
Hắn im lặng không nói, hôn ước khiến tôi cảm nhận được cảm xúc của hắn.
Hắn đang khổ sở.