Không thể nào!
Tôi không khỏi hoảng loạn: “Tiểu Hắc sao có thể chết được, hắn vẫn còn đang ở phòng trọ của tôi mà. Mấy ngày nay tôi ở bên hắn suốt!”
Tôi rút điện thoại ra gọi cho Tiểu Hắc.
Nhưng gọi mãi vẫn không thấy ai bắt máy.
Rõ ràng Tiểu Hắc đã học được cách nghe điện thoại!
Lục Nguyên lái xe đưa tôi về lại phòng trọ, vẻ mặt anh ta nghiêm nghị, tay đẩy mắt kính, đạp chân ga nói: “Người và yêu vốn không giống nhau, người chết sẽ có linh hồn, nhìn không thấy sờ không được.”
“Nhưng mà yêu ma khi chết đi sẽ có linh thể, trông giống hệt như lúc còn sống. Nếu lúc chết chưa thể tu luyện thành người, linh thể cũng có thể mang hình dáng con người, sẽ được ở lại nhân gian một thời gian làm những điều mình muốn. Nhưng linh thể này chỉ tồn tại được trong khoảng một năm mà thôi.”
“Con rắn kia của cô đã ở đây bao lâu rồi?”
Tai tôi như ù đi, miệng vô thức trả lời: “Hơn hai tháng.”
“Mới có hai tháng? Vậy sao hắn lại có trạng thái không tốt, thích ngủ một cách kì lạ được? Đáng lẽ phải chưa tới mức này.”
Tôi bừng tỉnh, lòng đau như cắt: “Hắn, hắn nói hắn đi bộ tới tìm tôi, đi suốt cả nửa năm mới tới được đây,”
Chiếc xe chạy như bay.
Lục Nguyên trầm giọng tuyên án tử hình: “Vậy thì đúng rồi, cũng không còn bao nhiêu ngày nữa. Bây giờ hắn chỉ chìm vào giấc ngủ sâu, sau một thời gian nữa ắt linh thể của hắn cũng sẽ biến mất thôi.”
Hốc mắt tôi đỏ hoe, từng giọt nước mắt thi nhau trào ra.
“Con rắn đen kia chắc cũng đã dùng cách mà tôi nói, tự hiến tế sinh mạng cho cô từ lâu rồi, giờ cô không cần lo lắng mình sẽ chết nữa.” Lục Nguyên nói tiếp.
Đáng lẽ người nên hiến tế phải là tôi.
Tôi vốn phải chết từ lâu rồi.
Vậy mà Tiểu Hắc lại lừa tôi, hắn nói hắn đã tu thành hình người, hắn đòi tôi hủy hôn với hắn để được trở về núi tu luyện tiếp.
Hắn vốn đâu còn tương lai nữa.
Đồ dối trá!
Tôi nhanh chóng lao vào nhà, tìm thấy con rắn đen dài hơn 3 mét đang cuộn tròn trên giường mình.
Tôi khẽ gọi hắn: “Tiểu Hắc?”
Tiểu Hắc không tỉnh lại, hắn ngủ rất sâu.
Tôi đẩy mình rắn, hắn cũng không nhúc nhích một ly.
Lục Nguyên bước vào nhà, nhìn Tiểu Hắc rồi lắc đầu bất lực với tôi.
Giọt nước mắt chua xót cứ thế trào ra, tôi nằm trên mép giường ôm chặt lấy thân rắn lạnh như băng của Tiểu Hắc mà gào khóc.
Tiểu Hắc ngủ rất say, Lục Nguyên nói nếu lần này hắn không lấy lại được ý thức thì sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Linh thể của hắn cũng sẽ theo đó mà biến mất.
Tôi lập tức thu dọn hành lý, bắt taxi đưa Tiểu Hắc về ngôi làng nhỏ trên núi nơi chúng tôi lần đầu gặp nhau.
Vì đoạn đường từ thành phố đến thôn rất xa, chuyến xe này đã tốn gần hết tiền tiết kiệm trong túi tôi. Nhưng không có cách nào khác, tôi còn phải mang theo Tiểu Hắc.
Con rắn đần này khi trưởng thành đã nặng thêm không ít.
Tôi ôm chặt lấy rắn đen đang say giấc, quấn thân rắn của nó lên người, bước từng bước lên núi.
Cây hòe ngàn tuổi trên đỉnh núi vẫn sừng sững như trước, tán lá tỏa ra mùi hương thanh nhã, thoải mái.
Tôi bi thương ngồi bên gốc hòe.
Tiểu Hắc chết, tôi cũng không muốn sống nữa.
Tôi thích hắn, tuy không muốn thừa nhận nhưng tôi thật sự thích hắn.
Ngày bé, Tiểu Hắc luôn bầu bạn bên cạnh tôi, chiều chuộng tôi. Tôi nói mình muốn ăn thịt gà, hắn sẽ rình suốt cả đêm để bắt gà cho tôi. Tôi bơi lội dưới sông, hắn sẽ theo cạnh canh chừng, lúc ấy tôi chẳng bao giờ phải sợ mình sẽ đuối nước.
Suy cho cùng……
Hắn sợ bị tôi liên lụy hắn..
Nhưng Tiểu Hắc nói hắn không thích tôi, tại sao còn tự hiến tế sinh mạng để giải trừ hôn ước nữa?
Tôi ôm con rắn đen vào lòng, gọi tên của hắn: “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc.”
Tiểu Hắc vẫn không nhúc nhích, cũng không tỉnh lại.
“Chúng ta về núi rồi, về nhà rồi đây, ngươi mau tỉnh lại đi.”
Tôi thủ thỉ bên tai hắn mãi cho đến khi mệt quá mới thiếp đi dưới gốc hòe.
Trong mơ, tôi giống như người ngoài cuộc chứng kiến bản thân của nhiều năm trước đang được ông nội dẫn lên núi “cầu thân”.
Ông nội cặm cụi vẽ trận pháp, còn tôi của năm mười tuổi cầm cây kẹo mút ngước nhìn cây hòe ngàn tuổi.
Tôi bước đến bên ông nội, thử giơ tay nhẹ nhàng chạm vào những nếp nhăn trên mặt ông nhưng chẳng cảm nhận được gì.
Tôi lại ngẩng đầu, nhìn lên con rắn đen đang quấn mình trên cây hòe.
Nghe được tiếng hắn nói chuyện với một lão già.
“Cô bé này sắp tận mệnh rồi, lão Hòe, ông đính hôn với cô bé được không?”
Một giọng nói già nua vang lên: “Không được, số mệnh đã định thì không thể thay đổi.”
Thế nhưng con rắn đen lại thè lưỡi ra nói: “Ông không đồng ý thì để cháu.”
“Cháu……”
“Cháu không tin vào số mệnh đâu, tự nhiên lấy được một cô vợ nhỏ thì có gì không tốt?”
“Cháu thích cô bé à?”
“Cháu hay thấy cô ấy chơi bên dòng suối ở trên núi. Cô ấy bắt cá giỏi lắm.”
Tôi tỉnh giấc, miệng vẫn còn vương nụ cười, nhìn thấy Tiểu Hắc nằm bên cạnh lại không nhịn được ôm lấy hắn bật khóc.
Tiểu Hắc vẫn không tỉnh lại.
Không biết khi nào hắn mới tỉnh, cũng chẳng rõ hắn còn có thể tỉnh lại hay không nữa.
Thì ra hắn cũng thích tôi, thích tôi lâu như vậy mà không dám nhận.
Đồ rắn đần.
Tôi lên núi đốt tiền giấy cho ông nội, mong ông ở trên có thiêng phù hộ cho Tiểu Hắc.
Thời tiết dần trở lạnh, tôi ngồi dưới gốc cây hòe thay ông nội đảm nhận việc đan áo len cho Tiểu Hắc.
Thân rắn của hắn đã dài hơn trước rất nhiều, chiếc áo cũ không mặc được nữa.
“Trời lạnh rồi, ngươi tính ngủ đông một thể luôn à?”
“Ông nội từng nói, sau này ta và ngươi sẽ sống cùng nhau, sẽ chăm sóc lẫn nhau. Giờ ngươi ngày nào cũng ngủ như heo, bắt ta phải lo đủ thứ, mau mau tỉnh lại chăm sóc ta đi!!!”
“Bây giờ trong làng đã có dịch vụ chuyển phát nhanh rồi, tiện lắm. Muốn gì có thể tự đặt trên mạng, không cần phải đi đâu xa nữa.”
“Ta không đi đến thành phố nữa, chúng ta cứ ở trên núi cả đời nhé?”
Tôi không nhận được câu trả lời.
Con rắn đen bên cạnh vẫn nằm yên, hơi thở càng ngày càng yếu.
Hắn sẽ chết mất.