Tiểu Hắc bóp rất chặt, bàn tay lạnh lẽo đặt trên cổ tôi, khiến tôi ngạt thở.
Đến khi hai mắt tôi trợn trắng, sắp gặp Diêm Vương tới nơi, hắn mới chịu buông tay.
“Tống Vân Nhi, ta thật muốn bóp chết ngươi!” Tiểu Hắc trong dáng vẻ thiếu niên đỏ mắt, tức giận trừng tôi một hồi lâu.
Tôi che cổ đứng ở cửa ho khan, hắn không chút khách khí bước vào trong phòng, thoải mái ngồi ở mép giường.
Tôi hoảng hốt, đóng cửa phòng lại.
Con rắn nhỏ trước kia hay lảm nhảm bên tai tôi giờ đây đã trở thành một chàng thiếu niên đẹp trai lạnh lùng, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, không tiếng động lên án.
Tôi ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, ngươi thật sự là Tiểu Hắc?”
Tiểu Hắc gằn giọng: “Không phải tôi thì là ai! Ngoài tôi ra còn có thằng nào khác đến tìm cô?!”
“Không có không có!”
Tôi vội xua tay, nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, nước mắt dâng trào.
Từ khi sinh ra đến giờ, thân thiết với tôi nhất ngoài ông nội ra thì chỉ có Tiểu Hắc.
Lúc ông nội tạ thế, tôi trách Tiểu Hắc không cứu ông, rời khỏi thôn bốn năm, thực ra bây giờ cũng có chút hối hận.
Tiểu Hắc đính hôn với tôi rốt cuộc là vì kéo dài mạng sống của tôi, là ông nội và tôi ép buộc hắn.
Không chỉ tu vi của hắn giảm đi, mà còn lúc nào cũng phải chú ý đến tôi, sợ tôi liên lụy hắn.
Hắn hận tôi là phải, cứu ông nội tôi đâu phải là nghĩa vụ của hắn.
Nếu không có Tiêu Hắc, có lẽ tôi đã chết từ lâu rồi.
“Ngươi……”
Tôi không biết nên mở lời ôn lại chuyên cũ như thế nào.
Tiểu Hắc lại trừng mắt nhìn tôi, giọng điệu cứng đờ: “Xin lỗi.”
“Hả? Ngươi xin lỗi cái gì?” Tôi đơ người.
“Ông nội……” Tiểu Hắc quay đầu đi, tôi nhìn thấy nước mắt chảy ra từ khóe mắt hắn: “Không phải là ta không muốn cứu, ta không có đủ năng lực.”
Tôi ngơ ngác hỏi: “Không phải ngươi từng nói là với tu vi của ngươi thì cứu một người bình thường dễ như trở bàn tay sao?”
“Ta xạo vậy mà ngươi cũng tin.”
Tôi không biết nên đáp lại thế nào, tôi thật sự đã tin lời hắn nói.
Tiểu Hắc lại trừng mắt với tôi, oán hận nói: “Ngươi không chỉ tin mà còn dám trốn đi, suốt bốn năm không thèm về lấy một lần!”
“Ta……”
“Ngươi có biết, những ngày không có ngươi ở bên, ta sống như thế nào không !”
“Xin lỗi……”
Tôi nhận sai, hỏi hắn: “Ngươi luyện được hình người là có thể ra khỏi thôn rồi hả? Sẽ không ảnh hưởng gì tới việc tu luyện chứ?”
“…… Hừ, ta mệt rồi, ta muốn đi ngủ.”
Dứt lời, Tiều Hắc nằm nhoài ra giường, nhắm mắt ngủ.
Chưa tới một giây đã ngủ!
Tôi đứng ở mép giường, nhìn Tiểu Hắc hình người, thiếu niên 1m9 đang cuộn tròn trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, gương mặt tái nhợt, đuôi mắt phiếm hồng, chau mày ngủ.
Áo trắng, quần đen, giày thể thao, bộ quần áo cũ nát, vừa dơ vừa bốc mùi, có lẽ là nhặt được ở đâu đó.
Tiểu Hắc khóc, hắn cũng nhớ ông nội.
Khi ông nội còn trên đời, thường xuyên dẫn tôi lên núi, ôm thêm Tiểu Hắc nữa là thành một nhà đi ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi.
Trời trở lạnh sẽ dệt cho Tiểu Hắc một chiếc áo lông, tự ông mặc cái áo lên thân rắn to bự của hắn.
Khi Tiểu Hắc ngủ đông, ông nội sẽ làm cho hắn một cái giường đất, giúp hắn ngủ ấm áp hơn.
Tiểu Hắc thích nhất là bám lấy ông nội đòi ăn gà luộc, rõ ràng là rắn, lại thích ăn thịt gà, còn rất thích ăn chung với dấm nữa, ăn rất nhiều là đằng khác!
Tôi nhớ lại mà nước mắt rơi xuống, cẩn thận ngồi bên mép giường, chậm rãi nằm xuống bên cạnh Tiểu Hắc.
Dù đã tu thành hình người, cơ thể của hắn vẫn lạnh băng.
Nhưng vẫn quen thuộc như xưa.
Chúng tôi đã ngủ với nhau rất nhiều năm, nằm cạnh hắn luôn cảm thấy an tâm.
Vừa nhắm mắt lại, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.
Tôi nhận cuộc gọi, bên kia điện thoại là giọng nam trầm thấp: “Vân Nhi, đã tìm được phương pháp giải trừ hôn ước rồi.”
“Chỉ cần đối phương nguyện ý vì em, nguyện ý hiến dâng sinh mệnh trong trận pháp, hôn ước sẽ được giải trừ.”
“Đây là biện pháp duy nhất.” Thuật pháp sư bên kia điện thoại nói.
Thuật pháp sư này là tôi tìm ở trên mạng, tốn cũng kha khá công sức.
Là một anh chàng đẹp trai, hình như còn có chút tình ý với tôi.
“Cách này khả năng không được.” Tôi nhìn sang Tiêu Hắc đang yên tĩnh ngủ.
Tiểu Hắc sẽ không vì tôi mà hiến dâng sinh mệnh, mà tôi cũng không muốn hắn chết.
“Tôi có biện pháp khiến hắn chủ động chết vì em.” Giọng nói đầu bên kia điện thoại rất lạnh lùng.
“Không cần, cảm ơn anh.”
“Em cảm thấy tôi không làm được hay là không nỡ khiến con rắn đen kia chết?”
Đương nhiên là không nỡ để Tiểu Hắc chết.
Lục Nguyên lại nói: “Trước đây tôi đã nói với em rồi, hôn ước của em với con rắn đen kia là do ép buộc tạo nên, mệnh cách của em quá kém, hắn không áp được, nhiều nhất là một năm nữa, cả hai người đều sẽ vì hôn ước mà bỏ mạng.”
Tôi im lặng, không muốn thừa nhận lời Lục Nguyên nói là sự thật.
Nhưng hắn là một thuật pháp sư rất giỏi, sẽ không lừa tôi.
Trước giờ tôi cứ trốn tránh hiện thực, vứt lời nói của Lục Nguyên ra sau đầu, không muốn suy nghĩ đến nó.
Còn giờ.
Tiểu Hắc đang nằm ngủ bên cạnh tôi, hắn rất mệt, từ thôn tới đây không biết phải đi bao nhiêu con đường rồi.
Chỉ vì sợ tôi liên lụy đến hắn.
Tôi nắm chặt điện thoại: “Nếu tôi tự nguyện hiến dâng sinh mạng cho hắn, giải trừ hôn ước, hắn sẽ không chết đúng không?”
Lục Nguyên tức điên, hắn rống lên: “Em nghĩ gì vậy hả?! Em muốn để con rắn kia sống còn mình thì chết sao?!”
Tôi cúi đầu, hạ giọng: “Là tôi nợ hắn, thực ra tôi…vốn không sống được đến bây giờ.”