[Zhihu] - Vị Hôn Phu Của Tôi Là Rắn

Chương 4


1 tháng


Tiểu Hắc ngủ một ngày một đêm.

Tôi ra ngoài mua vài bộ quần áo dành cho nam, lại chuẩn bị thêm cho hắn đồ dùng sinh hoạt.

Bây giờ hắn đã là người, phải sống như một con người.

“Ta không thích mặc quần áo, không thoải mái.” Tiểu Hắc nhíu mày, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ không kiên nhẫn, ném cái áo sơ mi tôi đưa cho hắn lên giường.

“Không mặc quần áo không được ra ngoài, với lúc ngươi đến đây ngươi vẫn mặc đồ đàng hoàng còn gì, sao giờ lại không chịu mặc?”

Tôi không quen hắn.

Tiểu Hắc hừ lạnh, miễn cưỡng nói: “Bởi vì lúc vừa mới xuống núi gặp phải một cô gái, cô ta vừa nhìn thấy ta liền khóc nên ta mới mặc quần áo thôi!”

Tôi sửng sốt, hỏi: “Dọa người ta khóc, vậy ngươi xin lỗi thế nào?”

“Ta nói xin lỗi, sau đó cô ta chạy mất tiêu.”

Người Tiểu Hắc dơ hầy, lăn qua lộn lại trên giường tôi, bất mãn nói: “Làm người phiền muốn chết, mặc quần áo rồi còn phải đeo giày, hai cái đùi này còn chậm nữa, làm ta đi mãi cả nửa năm mới tới!”

“Ngươi…… Đi bộ tới? Còn đi cả nửa năm lận á?”

“Đúng vậy, ta chỉ có thể dựa vào hôn ước để biết phương hướng đại khái của ngươi thôi, đâu thể biết ngươi ở chỗ nào, thành phố gì được. Có người muốn giúp ta nhưng không giúp được, còn định đưa ta đến cái gì mà cục cảnh sát, ta phải bỏ chạy”

“Sao, sao ngươi không biến thành rắn mà đi?”

Tôi đau lòng, nửa năm, Tiểu Hắc chưa bao giờ xuống núi, thế giới bên ngoài và trên núi khác nhau rất nhiều.

Hắn vất vả mãi mới tìm được tôi.

Tiểu Hắc mất tự nhiên quay đầu đi, chậm rãi đáp: “Biến thành rắn lỡ bị nhân loại bắt đi, lột da ăn thì sao?”

Lòng tôi lộp bộp một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi từng bị bắt sao?”

Sau vài phút im lặng kì dị.

Tiểu Hắc xếp bằng ngồi dậy, oán giận nhìn tôi: “Đều tại ngươi! Chạy xa như vậy làm gì, làm ta tìm rõ lâu mới thấy!”

Tôi cúi đầu, ngượng ngùng bán rẻ tiếng cười.

“Đúng đúng đúng, đều tại tôi, đại nhân đừng nóng.”

“Ta muốn ăn gà luộc!”

“ Được được được, lập tức lên món ngay đây, nhưng mà đại nhân đi tắm trước cái đã, nhé?”

Mùi hương trên người hắn thật khó nói nên lời.

Sau vài phen dỗ dành khuyên nhủ của tôi, Tiểu Hắc cuối cùng cũng chịu đi tắm, tôi dạy hắn cách tắm rồi ở bên ngoài lẳng lặng chờ đợi.

Nửa tiếng sau.

Tiểu Hắc mở cửa ra, nhíu mày gọi tôi: “Tống Vân Nhi, trên người ta nhiều nước quá, làm sao bây giờ?”

Tôi vốn định lảng đi, nghe tiếng hắn gọi lại theo bản năng quay đầu lại.

Sau đó liền ngẩn ngơ.

Tầm mắt di chuyển trên thân thể sạch sẽ của nam nhân, cuối cùng dừng lại ở phía dưới.

Má……

“Hai cái?” Tôi kinh ngạc cảm thán.

Nhưng mà hình như rắn thật sự có hai cái thì phải?

“Hai cái gì cơ?” Tiểu Hắc bước đến gần.

Tôi ngồi trên giường xoay người lại, không dám nhìn hắn.

Trách tôi nghèo, thuê được mỗi cái phòng chỉ có một phòng ngủ và một phòng tắm nhỏ, trốn cũng không biết đằng trốn.

“Ngươi mặc quần áo ta vừa mua cho ngươi đi đã, lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn tối, ta đưa ngươi đi chơi.”

Giọng nói bất mãn của Tiểu Hắc vang lên từ phía sau: “Sao ngươi không nhìn ta?”

“Vì ngươi không mặc quần áo.”

“Trước đây ta có mặc quần áo bao giờ đâu. Ta không mặc quần áo ngủ với ngươi, ngươi cũng đâu nói gì, đến hè ngươi còn thích ôm ta ngủ nữa cơ, nói ta lạnh lạnh, ôm ngủ rất thích. Giờ ngươi nhìn cũng không thèm nhìn, ai rồi cũng khác. Tống Vân Nhi, ngươi là cái đồ phụ nữ vô tình!”

Tôi không thể nhịn được nữa: “Tại vì lúc đó ngươi chỉ là một con rắn mà thôi!”

“Rắn thì làm sao? Ta không phải rắn thì ngươi không thích ta nữa à?”

“Ngươi câm miệng cho ta! Mặc quần áo vào!”

Tôi chống nạnh quát.

Tiểu Hắc nói rất nhiều, cãi với hắn có mà cãi đến sáng mai cũng chưa xong, hơn nữa hắn còn ngang ngược vô lý vô cùng.

Nói ngắn gọn là cái kiểu tính cách phản nghịch mà người ta hay nói đấy.

Thấy Tiểu Hắc nhanh nhẹn mặc quần áo vào, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thích màu đen nên chọn một bộ áo đen, quần đen, giày đen, sau đó ném cái áo sơ mi trắng với quần jean tôi đưa sang một bên, nhíu mày ghét bỏ: “Ta không thích bộ quần áo này.”

“Không thích cũng phải mặc, ta không có tiền mua đồ mới cho ngươi.”

“Ta có tiền.”

“Ngươi lấy đâu ra tiền?”

Tiểu Hắc hếch cằm lên, kiêu ngạo nói: “Kiếm.”

Dù tôi có gặng hỏi thế nào thì Tiểu Hắc cũng kiên quyết không chịu nói hắn kiếm tiền ở đâu ra.

Ngày nào cũng thấy hắn đi sớm về muộn, lúc về lại ném cho tôi hai tờ nhân dân tệ đỏ tươi với vẻ mặt cực kì kiêu ngạo.

Trên mặt thiếu điều viết một câu: Mau nhìn xem, ta đây cũng có thể kiếm tiền đấy!

Tôi cất tất cả số tiền hắn đưa cho tôi thật cẩn thận.

Chờ đến ngày tôi ra đi, nếu Tiểu Hắc vẫn muốn tiếp tục sống ở thành phố sẽ phải chi tiêu rất nhiều.

Tuy nhiên, chỉ một tháng sau tôi đã biết con rắn đần này kiếm tiền ở đâu ra.

Hắn vậy mà lại đến vườn bách thú!!!

Hôm ấy công ty tổ chức hoạt động nhóm, mà nhân viên như chúng tôi được đi xem động vật mới ở vườn bách thú.

Quay đi quẩn lại vậy mà cũng gặp người quen.

Í lộn, là rắn quen.

Con rắn đen khổng lồ dài 3 mét đang cuộn tròn trong lồng kính, cái đầu hình tam giác nhìn qua đã biết là loài mang độc tính mạnh, lại thêm đôi mắt đen ranh mãnh vô cùng có thần, nó đang lười biếng nằm trong phòng triển lãm.

Tôi nhìn giấy giới thiệu bên ngoài phòng, bên trên chỉ có mỗi 2 chữ:  Rắn đen 

Tiểu Hắc là độc nhất vô nhị.

Hắn không có bạn bè cùng loài.

“Tiểu Hắc?” Cách cửa kính pha lê, tôi gọi tên hắn.

Rắn đen nghiêng đầu, nhìn thấy tôi thì lập tức chui đầu vào thân rắn, làm bộ không quen biết.

Tôi cười rộ lên, dáng vẻ của Tiểu Hắc dù có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra.

Một lúc sau, biết không giả vờ được nữa, con rắn đen lại ngẩng đầu lên, chậm rì rì bò về phía tôi.

Tôi duỗi tay, ngón tay cách lớp kính đụng vào đầu rắn đen, cong mắt cười: “Hóa ra ngươi qua đây kiếm tiền, 200 tệ một ngày cũng không tồi.”

Rắn đen dùng đầu đụng nhẹ vào mặt kính, trông có vẻ bất mãn.

Tôi nhướng mày, chắc con rắn đần này lại muốn trườn lên người tôi, mà bị lớp kính ngăn lại nên không vui đây mà.

Hắn thích quấn lên người tôi nhất, trườn qua trườn lại.

“A mẹ ơi, con rắn này lớn quá đi mất! Trông đáng sợ thật đấy!”

“Oa, rắn đen ngầu bá cháy!”

Có nhóm trẻ con đi qua, tôi cũng chuẩn bị tránh ra cho tụi nhỏ được ngắm thỏa thích.

Cơ mà chân còn chưa kịp bước ra thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, anh ta tùy tiện để tay lên vai tôi, cúi đầu nhìn vào phòng kính: “Vân Nhi, em thích rắn à?”

Tôi khó chịu liếc nhìn gã đồng nghiệp bên cạnh, đang tính lui người bỏ đi.

Bỗng nhiên ——

Con rắn đen trong phòng kính đột ngột vùng dậy, ngoi cả một phần ba thân rắn khổng lồ lên, lại ngoác cả cái miệng sâu hoắm với răng nanh nhọn hoắt thể hiện sự thù địch.

Choang——

Cặp ranh nanh đâm mạnh vào tấm kính.

Hướng về phía tôi với đồng nghiệp!

Vụn kính rơi xuống để lộ lỗ hổng trên lồng kính, vết nứt dần dần lan ra…..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play