“Gã kia là ai? Có phải ngươi thích hắn không?!” Tiểu Hắc ngồi trong nhà không ngừng tra hỏi.
Tôi ngồi nấu bắp cải trong chiếc nồi điện nhỏ tự tay mình chế tạo.
“Mau nói đi Tống Vân Nhi!”
“Ngươi thích hắn đúng không?!”
Tôi yên lặng đặt cải trắng lên đĩa, bất lực nói: “Đã bảo bọn ta là đồng nghiệp rồi mà, ta không thích hắn, ngươi còn muốn hỏi bao nhiêu lần nữa đây?”
Tiểu Hắc không chịu buông tha, còn lôi tôi lại bóp cằm tôi, bắt tôi phải ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc, đôi con ngươi đen không thấy đáy: “Ngươi nói dối, ngươi đang chột dạ nên mới không dám nhìn thẳng vào mắt ta mà nói.”
Tôi sắp không kiên nhẫn nổi nữa, đành nhìn chằm chằm vào mắt hắn nhắc lại lần nữa: “Ta nói lần cuối cùng, ta không thích hắn.”
Vài giây sau.
Tiểu Hắc cuối cùng cũng chịu buông tôi ra, lạnh lùng hừ một tiếng: “Được rồi, ta tạm tin tưởng ngươi đấy.”
Tôi đưa đôi đũa cho hắn: “Đừng quậy nữa, mau ăn cơm thôi.”
“Ta không thích cải trắng, ta muốn ăn gà luộc.”
“Giờ muộn rồi, ngày mai làm cho ngươi sau.”
Tiểu Hắc làm vỡ kính khiến khách thăm vườn bách thú bỏ chạy toán loạn, nhiều người xém bị dọa ngất. Mà ông chủ ở đó vốn là thuật sư đang tính nhờ hắn ta kiếm tiền, kết quả giờ bị hắn chơi cho một vố như vậy, vừa bị đòi trả vé vừa thâm hụt không biết bao nhiêu tiền.
Ông ta suy nghĩ một hồi, cuối cùng bảo Tiểu Hắc từ nay đừng đến nữa.
Đến tận 9 giờ tối, một người một xà mới về được đến nhà.
Tiểu hắc ngồi trước bàn ăn, oán hận nói: “Tất cả là tại tên kia, sớm muộn gì ta cũng sẽ làm thịt hắn.”
“Không được ăn thịt người!”
Tôi nói xong rồi cúi đầu yên lặng ăn cơm, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi.
Phản ứng hôm nay của Tiểu Hắc chắc là ghen nhỉ? Phải không?
Chúng tôi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, mà còn luôn đối xử với nhau như người thân trong gia đình gia đình, giờ……
Tôi hơi do dự, ngước mắt nhìn hắn: “Tiểu Hắc…… Ngươi có thích ta phải không?”
Tiểu Hắc đặt đũa xuống, ngơ ngác nghiêng đầu nhìn tôi như đang tự hỏi thích là cái gì.
Sau đó, hắn đứng lên hừ một tiếng: “Ta còn lâu mới thích ngươi! Nếu không phải tại ngươi, ta đã sớm phi thăng rồi! Chờ ta tìm được biện pháp giải trừ hôn ước, nhất định sẽ về lại trên núi, còn lâu mới thèm ở với ngươi!”
Lời nói của hắn như một gáo nước lạnh tạt vào đầu tôi.
Tiểu Hắc đâu có thích tôi.
Đúng vậy, sao hắn có thể thích một kẻ đã ép hắn đính hôn được?
Là tôi thích hắn.
Tôi cúi đầu, rất thích hắn nữa.
Thấy tôi không nói lời nào, Tiểu Hắc dừng một chút, hỏi: “Khi nào chúng ta về núi đây?”
“Một tháng nữa đi.”
Tôi ích kỷ, tôi chỉ muốn sống thêm một tháng nữa thôi.
Chỉ một tháng nữa thôi là rắn đần có thể về núi rồi, còn tôi sẽ không còn cơ hội đó nữa…..
Tôi quyết định một tháng sau sẽ tự hiến tế sinh mạng mình cho Tiểu Hắc.
Vì thế cho nên tôi từ chức, dành hết một tháng còn lại cho Tiểu Hắc, coi như đền bù cho khoảng thời gian hắn bị lôi ra làm bùa kéo dài sinh mệnh cho tôi.
Tôi đưa Tiểu Hắc đi thăm thú khắp nơi, từ trốn khỏi mật thất đến công viên giải trí, rồi thủy cung, vườn bách thảo,.....
Sau đó lại đưa hắn đi nếm thử đủ mọi món ăn, nào là lẩu, nào là salad, món Hàn, món Thái, món Nhật,……
Chúng tôi đi hết những nơi có thể đến, ăn mọi thứ có thể ăn.
Tôi cũng mua thêm nhiều quần áo mới cho Tiểu Hắc.
Hắn vui lắm, đi đến đâu cũng dừng lại ngắm nhìn, mỗi thứ nếm một chút, sờ một ít.
Cứ như một đứa trẻ đơn thuần, giản dị lại trong sáng.
Tôi đi theo cũng chơi không ít, một tháng qua cuộc sống cuối cùng cũng rực rỡ sắc màu hơn hẳn.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, bữa tiệc nào cũng đến lúc tàn, thời hạn một tháng đã nhanh chóng đến rồi.
Đã đến lúc tôi phải từ bỏ sinh mệnh này.
Tiểu Hắc đã thấm mệt sau cả ngày vui chơi, buổi tối ngủ bên cạnh tôi, hắn hỏi: “Khi nào chúng ta mới về vậy?”
Tôi không đáp mà hỏi hắn: “Ở thành phố chơi không vui sao? Ngươi muốn về núi lắm à?”
“Vui lắm, nhưng ta vẫn thích ở trên núi hơn. Trên đấy không có người ngoài, ta có thể thoải mái quấn lên người ngươi, cũng có thể tự do đu lên cây chơi nữa.”
Thành phố quá đông người, Tiểu Hắc không thể biến về nguyên hình được.
Tôi chờ hắn nói tiếp, quay sang thì thấy hắn đã ngủ say mất rồi.
Gần đây thời gian Tiểu Hắc ngủ càng ngày càng dài, chứng tỏ thân thể hắn đang ngày càng suy yếu.
Cho dù hắn không nói, tôi cũng có thể cảm nhận được hôn ước đã liên lụy đến hắn khiến tinh thần không còn phấn chấn nữa, sắc mặt cũng trắng bệch.
Tôi nằm trên giường, ngắm nhìn hắn qua ánh trăng bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Ngày mai đi, ngày mai nhất định ngươi sẽ được trở về.”
Ta gọi Lục Nguyên tới lập trận pháp.
Lục Nguyên không chịu, năm lần bảy lượt hỏi tôi đã thực sự nghĩ kỹ chưa.
Tôi gật đầu.
“Đã nghĩ kỹ rồi, anh mau bắt đầu đi.” Tôi hít một hơi thật sâu, trên người mặc chiếc váy hoa đẹp nhất mà mình có.
Tôi muốn lúc chết mình cũng phải thật xinh đẹp.
Lục Nguyên đưa tôi đến một nhà máy bỏ hoang.
Trong khu nhà xưởng bụi bặm và vắng tanh, anh ta dùng máu gà vẽ trận pháp lên mặt đất. Nếu chỉ nhìn bộ sơ mi trắng phối với quần tây đen cùng gọng kính văn nhã kia, chắc ai cũng sẽ nhầm anh ta thành một tinh anh giới thương trường, chứ không phải một thuật sư hùng mạnh.
Lục Nguyên vẽ xong trận, nhìn về phía tôi: “Tôi tôn trọng mong muốn của cô, nhưng cô vẫn có thể suy nghĩ lại bất cứ lúc nào.”
Tôi lắc đầu: “Tôi không hối hận.”
Tôi vốn định sẵn phải chết, không thể liên lụy đến Tiểu Hắc được.
Nhờ có hắn mà tôi mới có thể sống được đến bây giờ, có thể được ngắm nhìn thế giới, được biết rất rất nhiều thứ, vậy là đã lời lắm rồi.
Có lẽ ông nội ở dưới cũng nhớ tôi lắm.
Tôi đứng giữa trận pháp, tuy biết là vậy nhưng bản thân lại không nhịn được mà rơi nước mắt.
Tiểu Hắc phải làm sao đây?
Chuyện gì sẽ xảy ra với hắn sau khi tôi chết?
Sau khi giải trừ hôn ước, liệu hắn có về trên núi tìm một con rắn cái màu đen làm bạn đời, sau đó cùng nhau nỗ lực phi thăng rồi sống hạnh phúc mãi mãi về sau không?
Tôi luyến tiếc Tiểu Hắc.
Nhưng trận pháp đã bắt đầu rồi.
Tôi sắp chết.
Lục Nguyên nhắm mắt niệm chú, ngay lúc tôi đang lẳng lặng đợi ý thức tan biến, anh ta đột nhiên mở mắt.
“Không đúng!” Anh ta kêu lên.
“Sao vậy?” Tôi lo lắng nhìn anh ta, sợ xảy ra vấn đề.
Lục Nguyên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tôi: “Trên người cô…… Không hề có hôn ước.”
Tôi chớp mắt, còn chưa kịp vui mừng thì nghe thấy anh ta nói tiếp: “Còn con rắn đen mà cô nói, tôi không cảm nhận được nó nữa, nó đã chết rồi!”