Gương mặt Lộ Chi trời sinh hợp lòng người, đẹp tựa sương sớm trên đóa dành dành, mềm mại lại mỏng manh. Nhưng chỉ có những người thân cận nhất mới biết, gương mặt xinh đẹp này chỉ là lừa gạt, thi thoảng cô sẽ lộ đuôi cáo, cực kỳ gian xảo.
Năm cô tốt nghiệp, cuộc liên hôn bất ngờ gặp chút trắc trở. Trước đó, cô kết hôn với Phó Ngôn Thương – cậu cả của tập đoàn họ Phó nổi tiếng, người được gia đình sắp xếp. Tin này từng khuấy động giới thượng lưu, khiến rất nhiều người chú ý.
Trước đó, cô mới chỉ từng gặp anh đúng một lần.
Trong show diễn trang sức cao cấp với khách mời đều thuộc giới quyền quý, vậy mà họ đã vì anh hoãn lại thời gian nửa tiếng, anh vẫn ngồi vào bàn chính trong tiếng chào đón.
Đèn trần rọi lên đầu ngón tay đang gõ nhẹ lên cạnh bàn, một đôi tay đẹp đẽ, một gương mặt quyến rũ. Anh là người bề ngoài ăn mặc tươm tất, bề trong có thù tất báo.
Cô dè dặt ém đuôi cáo không chịu vâng lời của mình, mò mẫm tìm cách làm quen với cuộc hôn nhân xa lạ này, khá bất ngờ khi nhận ra giả vờ ngoan ngoãn lại là một cách không tồi để hưởng lợi.
Thế là cô ân cần hỏi han, dịu dàng nghe lời, khống chế mọi thứ trong tầm kiểm soát, cuộc sống dần đi vào quỹ đạo.
Chuyện bất ngờ xảy ra vào một ngày nọ, cô rời khỏi biệt thự với hành lý đã dọn sẵn, chỉ để lại bốn chữ “hợp tác vui vẻ”. Thế nhưng cô “tung cánh” chưa được mấy ngày đã bị người ta bắt ngay tại trận.
Trong cơn say, cô lần lượt tính lại chuyện cũ: “Vậy nên kiểu ngoan ngoãn mà anh thích đều do tôi giả vờ đấy.”
“Em nghĩ tôi không biết à?” Anh thong thả lên tiếng, “Lúc leo núi, tôi leo núi còn em ngồi cáp treo. Một túi đồ ăn vặt em lén ăn tận mấy lần. Cặp kính em tặng tôi vốn đâu phải mua cho tôi. Cái bánh kem lava tôi làm tận mấy tiếng đồng hồ, em ăn một miếng đã chê ngấy.”
“Em uống say rồi lại ngồi trên vai tôi, cầm gậy huỳnh quang hò hét cổ vũ cho những cậu trai khác.” Anh nghiêm túc nói, “Dám quẩy nhiệt tình trên đầu Phó Thương Ngôn, có ai to gan như em không?”
“Em mà ngoan ư? Em ngoan chỗ nào?”
Anh khẽ di chuyển tầm mắt, thản nhiên nói: “Chỉ có lúc bảo em hé môi hôn mới thấy ngoan hơn chút.”
“…”