Hàm Chi

Chương 3: Em rất sợ tôi?


1 tháng

trướctiếp

Những lời Lộ Chi định nói nghẹn hết vào cổ họng.

Thật hả? Loại này còn có cả size?

Đều tại Lý Tư Di… Ngày đó đi dạo siêu thị, lúc đi ngang qua mấy cái tủ bày bán đủ loại bao cao su. Lý Tư Di khuyên cô nên chọn thử vài cái, nhưng cô nào có chịu. Kết quả bị cô ấy kéo lại, nghiêm túc dạy bảo phải biết học cách bảo vệ bản thân. Nên cô đành lấy bừa hai hộp cho qua chuyện.

Lúc đó cô định nhân lúc Lý Tư Di không để ý rồi trả nó, nhưng sau đó lại quên mất. Đến khi về nhà mở túi xách mới phát hiện hai hộp cô lấy đại đang nằm ở dưới đáy túi, cô bèn tiện tay ném vào ngăn kéo tủ.

Sau đó hiển nhiên là lại quên mất chuyện này.

Không ngờ hôm nay nó được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Giờ phút này còn đang ở trong tay người đàn ông nào đó.

Cô biết mua size S trong hoàn cảnh này là sự xúc phạm tới tôn nghiêm của đàn ông.

Cô phải mau chóng thoát khỏi mối nguy hiểm này.

Vì thế Lộ Chi lập tức chối luôn: “ Không phải, cái này không phải mua cho anh ”

“ … ”

Có vẻ cũng không ổn, cô đành nói thật: “ Là thế này, em có một người bạn… ”

Phó Ngôn Thương hơi nhướng mày, nghiêm túc nhìn cô.

Sao nghe có vẻ giống bịa chuyện vậy nhỉ, nhưng chắc là anh nghe không hiểu, Lộ Chi lại nói: “ Cô ấy, người bạn đó cứ nhất quyết bắt em phải mua, em vì muốn cho qua chuyện nên đành lấy bừa hai hộp. Vốn dĩ muốn lén bỏ ra nhưng cuối cùng lại quên mất ”

Anh không nói gì mà chỉ đứng dậy, vạt áo sơ mi rơi xuống, quét qua quần tây.

Lộ Chi vội vàng cúi đầu, nhìn biểu cảm của anh: “ Anh có tin không? ”

Advertisement

Phó Ngôn Thương: “ Em muốn tôi tin hay không tin? ”

…?

Lộ Chi nói: “ Đây là sự thật, anh phải tin ”

“ Được, vậy cứ xem như tôi tin đi  ”. Anh trả lời lưu loát rồi ném nó vào thùng rác: “ Nếu cần tôi sẽ tự mua, em không cần phải lo ”

Cô thực sự không quan tâm cũng không có lo mà…

Cô đang định nói tiếp thì thấy mặt anh không đổi sắc chuyển đề tài: “ Em muốn nói chuyện gì? Soạn tin nhắn rồi gửi cho tôi, tôi sẽ chuyển cho thư ký làm giúp em ”

Sự chú ý của cô lập tức chuyển hướng, hai mắt sáng lên: “ Có thể làm được trăm phần trăm luôn ạ? ”

“ Chắc là vậy ”. Anh liếc mắt nhìn cô rồi cởi cúc chuẩn bị đi tắm, làm bộ làm tịch mà tự hỏi một câu: “ Ít nhất tôi sẽ không mua thành size S ”

Lộ Chi: ???

*

Tiếng nước vang vọng, đêm nay phải thật cẩn thận.

Bọn họ vẫn chưa ngủ với nhau lần nào.

Lúc nhận giấy đăng ký kết hôn vào tháng mười hai thì phòng ngủ vẫn đang lắp rèm cửa, không lâu sau cô ra nước ngoài du lịch, đi một lần tận ba tháng. Trong lúc đang đi thì nghe nói Phó Ngôn Thương đã chuyển vào ở từ cuối tháng một dưới sự thúc giục của ông nội. Đến khi cô về nước vào tháng ba thì lại đến lượt anh đi nước ngoài.

Đêm nay… Phải làm sao bây giờ.

Bao cao su bị anh vứt hết rồi, chắc là đêm nay anh không định làm gì đâu nhỉ? Nhưng thứ này hình như có thể ship tới, lại còn rất nhanh.

Nếu… Nhưng mà… Cô giơ cánh tay lên ngửi, sữa tắm cô dùng tối nay khá thơm, lại còn dùng cả tẩy tế bào chết, không đúng, dừng, dừng lại.

Lộ Chi trợn mắt nhìn trần nhà, miên man nghĩ từ bao cao su rồi đến hành tinh nhỏ va vào Trái Đất. Ngay lúc cửa phòng tắm mở ra, cô gần như nhắm mắt lại theo bản năng, lập tức nằm im giả chết.

Phó Ngôn Thương vắt chiếc khăn lên đầu, tuỳ ý lau tóc, nhả một câu trúng ngay trọng điểm.

“ Người chết sẽ không nằm thẳng hông như vậy ”

“ … ”

Anh, tại sao anh lại tắm hai lần?

Nhưng cô vẫn giả chết, bởi vì lỡ như không phải Phó Ngôn Thương đang nói cô thì sao? Cuối cùng, tất cả tạp âm đều dần biến mất. Lúc người đàn ông đi đến bên cạnh tủ đầu giường, cô đột nhiên mở mắt ra.

Đèn đầu giường vẫn bật, đôi mắt cô trong bóng đêm trông như cặp đèn pha, Phó Ngôn Thương dừng lại: “ Có cần tôi sang phòng bên cạnh ngủ không? ”

Cũng không… Không cần thiết…

“ … Không cần ạ ”. Cô nói rồi sau đó lùi lại: “ Anh quen ngủ bên kia à? ”

“ Đâu cũng được, thôi ngủ bên này vậy ”. Anh nói.

Làm đàn ông sướng thật, sấy tóc khô nhanh kinh khủng. Anh vén một góc chăn lên rồi ngồi xuống, bật laptop xử lý công việc một lúc. Tự nhiên có thêm một người khiến cô khó chìm vào giấc ngủ. Cô nằm một lát rồi lại mở mắt, thấy anh làm việc thuần thục, không biết đã đọc bao nhiêu tài liệu và báo cáo, màn hình cảm ứng nhỏ trong tay anh linh hoạt như một con chuột. Ánh sáng từ màn hình tụ lại ở đầu ngón tay anh, giao nhau với chiếc đèn ngủ ấm áp tạo thành một đường cong.

Cô không thích sử dụng màn hình cảm ứng, dùng chuột tiện hơn nhiều.

Lộ Chi nhất thời thả lỏng tinh thần, ngáp một cái.

Tốc độ di chuyển ngón tay của anh không hề dừng lại, mười mấy giây sau mới mở miệng hỏi: “ Vẫn chưa ngủ sao? ”

Cô khẽ cười hai tiếng, không biết nên nói gì. Giây tiếp theo anh gấp máy tính lại, đặt cạnh gối rồi nằm vào trong chăn.

Advertisement

Khi chăn được kéo lên đến cổ áo, có tiếng sột soạt rất nhỏ.

Anh nói: “ Tôi ném đi rồi, em không cần phải căng thẳng như vậy… ”

Anh vừa lên tiếng là bầu không khí lại trôi đến nơi không rõ.

“ Em không căng thẳng, có lẽ là chưa quen. Hơn nữa em cũng không biết tư thể ngủ của em có tốt không, lỡ nửa đêm em đá anh… ”

Cô hỏi: “ Anh thì sao, tư thế ngủ của anh thế nào? ”

“ Chưa ngủ với em bao giờ, nên không biết ”

“ … ”

Cô im lặng một lúc, vẫn quyết định thăm dò: “ Bây giờ anh đang nghĩ gì vậy? ”

“ Khía cạnh nào? ”. Anh nói: “ Đời sống tình dục? ”

Không cần phải nói thẳng ra vậy chứ…

Có điều, đi du học tám năm, anh cởi mở về phương diện này cũng bình thường…

Cô kéo chăn vâng một tiếng.

“ Thuận theo tự nhiên. Em không muốn thì tôi sẽ không miễn cưỡng, nên cứ yên tâm nhé ”

“ Thật hả? ”

“ Giả đấy ”

“ ? ”

Anh bật cười, lúc này Lộ Chi mới ý thức được tiếng cười này là đang cười cô hỏi thừa.

Cô bĩu môi: “ Ngày mai em sẽ có quyền lên tiếng ”

“ Về điều gì? ”

“ Về tư thế ngủ của anh ”

*

Bên cạnh có thêm một người, lúc nào cô cũng phải cẩn thận không để bản thân nhích tới chỗ anh. Vậy nên cả đêm cô ngủ không ngon, nửa tỉnh nửa mê. Mỗi lần nhích tới giữa giường đều sẽ cẩn thận dịch về vị trí an toàn.

Chờ đến khoảng hơn năm giờ, Phó Ngôn Thương rời giường thì mới là lúc cô ngủ ngon được.

Đôi mắt thoải mái nhắm lại, khi mở ra lần nữa đã là buổi chiều.

Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi tới phòng làm việc. Mọi người đang ở chỗ của mình bận rộn làm việc, khi nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu chào cô, cô mỉm cười lịch sự ra hiệu cho họ tiếp tục.

Mặc dù chỗ làm chỉ có mười mấy người, nhưng năng xuất làm việc rất hiệu quả. Cho dù có vài người rời đi cũng sẽ không đến mức bị trì hoãn.

Lý Tư Di vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, vẻ mặt bỡn cợt nhìn cô: “ Sao dậy muộn thế? Tối qua mấy giờ ngủ vậy? ”

“ Mười hai giờ ”. Lộ Chi nói: “ Yên tâm đi, không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là mình không quen ”

Lý Tư Di khịt mũi, ấn máy pha cà phê làm một cốc Latte: “ Chán nhể. Mình còn tưởng đêm qua hai người phải là kiểu xa cách một chút lên giường càng thăng hoa, chơi được ba hiệp luôn ấy chứ ”

“ Một hiệp còn không có mà ở đấy đòi ba hiệp, cậu nghĩ nhiều quá rồi ”. Ở phương diện này Lộ Chi cũng là người tuân theo nguyên tắc thuận theo tự nhiên, muốn thì mới làm: “ Mau làm việc đi ”

Lý Tư Di kinh ngạc: “ Chuyện triển lãm ổn cả chưa? ”

“ Tối qua mình đã soạn yêu cầu gửi cho anh ấy rồi. Hơn chín giờ thư ký đã add Wechat của mình, năng suất nhanh thật ”. Lộ Chi liếc nhìn điện thoại: “ Nói là có thể, nhưng mà Logo được đặt trên một chiếc xe hoa di động, anh ấy bảo chúng ta phải cố định cho chắc, nếu không sẽ rất dễ vô tình đẩy xe đi khắp nơi ”

“ Xe hoa di động không tốt à? Chúng ta phải nhìn xem Từ Tinh và cái công ty chó má cùng một giuộc với chị ta ở đâu, rồi đặt ở đối diện bọn họ. Cùng lắm thì ngươi chết ta sống. Muốn chiếm hết sự chú ý? Nằm mơ nhé ”

Advertisement

Lộ Chi đột nhiên có hứng: “ Hay là lần này chúng ta làm chủ đề về hoa? Mua một ít hoa tươi về trang trí, sau đó mua thêm ít hoa sơn chi, vừa hay khớp với phó bản Hoa Phòng của chúng ta, lấy cảm hứng lẫn nhau cũng khá tốt ”

“ Sau đó, những người chơi đã đặt lịch hẹn tham gia phiên bản beta công khai, có thể nhận được một món quà là một bông hồng ”

“ Được đấy ”. Lý Tư Di tán thành: “ Nhưng nội dung và cốt truyện của Hoa Phòng đều do Từ Tinh viết. Cậu còn nhớ không, quê mùa đến nỗi nửa đêm mình nằm trong chăn còn muốn xé mẹ cái chăn luôn ”

Lộ Chi: ?

Nói xong cô mới nhớ ra: “ Muốn dùng thì nhất định phải sửa, nhưng chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Bây giờ tuyển được người lập kế hoạch mà muốn vào làm ngay cũng khó, huống chi còn phải làm quen với thiết lập nhân vật ”

Lý Tư Di: “ Vậy cậu viết đi, không phải cậu là người viết giới thiệu cho phim quảng cáo sao? Người chơi phản hồi rất tốt nữa mà ”

Nói cũng không sai…

“ Nhưng lâu rồi mình không viết phim tình cảm lãng mạn ”. Lộ Chi nói: “ Hơn nữa tốc độ viết rất chậm, muốn viết liên tục trừ phi phải có nhiều cảm hứng. Lần trước có cảm hứng là do nằm mơ, mơ thấy bản thân đang yêu đương ”

Lý Tư Di giơ ngón tay ra chỉ trỏ: “ Vậy cậu đi tìm Phó Ngôn Thương ấy… Rủ anh ta đi hẹn hò, lượn lờ thăm thú đó đây. Chẳng phải là sẽ có cảm hứng ngay sao? ”

Đi ra ngoài quả thực là một cách để tìm cảm hứng tốt nhất, khẩu hiệu của game cũng là do cô nghĩ ra trong lúc đang đi du lịch.

Lộ Chi: “ Nhưng anh ấy có thời gian ra ngoài chơi không? ”

“ Chắc chắn phải có chứ. Cậu hỏi xem anh ta thường hay tham gia câu lạc bộ nào, rồi khi nào thì có hoạt động. Sau đó cậu cứ nhắm vào thời gian đó mà tìm. Dù nhà mình không giàu bằng nhà cậu nhưng tốt xấu gì cũng kinh doanh dịch vụ ăn uống. Mình biết mấy kẻ có tiền rất biết cách tiêu tiền ”

Lộ Chi: “ Vậy anh ấy sẽ không bắt mình chơi cái kia chứ? ”

“ Cái này cũng có thể lắm ”. Lý Tư Di ra vẻ suy tư: “ Vậy sau khi trải nghiệm xong, cậu có thể về vẽ ‘Thẻ Trói Buộc’ cho mọi người, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Cậu phải biết rằng, mấy người chơi trò nhập vai tình yêu như chúng ta, thích xem nhất là cái đó mà ”

Lộ Chi: “ … ”

*

Đã tới lúc tan làm, nhưng Lộ Chi vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để có thể đề xuất ý tưởng đi chơi với Phó Ngôn Thương mà không bị từ chối.

Chắc chắn không thể nói rằng cô đang muốn tìm cảm hứng. Vậy thì dùng lý do gì mới ổn đây?

Cô đi đến bãi đỗ xe quen thuộc, đang định tìm xe thì đột nhiên chiếc xe phía trước bấm còi inh ỏi khiến cô giật mình.

Cửa sổ xe hạ xuống, có lẽ Phó Ngôn Thương vừa gọi điện thoại, cho nên đang tháo tai nghe Bluetooth trên tai xuống.

Cô nhìn một lúc mới lại gần: “ … Sao anh lại ở đây? ”

“ Ông chủ Phó bảo tôi đón em đến nhà tổ ăn cơm ”. Anh thản nhiên hỏi: “ Lát nữa có bận gì không? ”

Ông chủ Phó là tên anh gọi Phó Thành, cô đã nghe anh gọi như vậy nhiều lần trên bàn cơm.

Lộ Chi lắc đầu, lúc lên xe như nghĩ tới gì đó, trả lời: “ Không có hoạt động gì, đang rảnh ”. Rồi bổ sung: “ Vô cùng rảnh ”

Phó Ngôn Thương liếc nhìn cô, không biết cô muốn nói gì.

Cô vắt óc tìm chủ đề: “ Sao hôm nay chú Tông không lái xe thế ạ? ”

“ Đi kỷ niệm ngày kết hôn với vợ rồi ”. Anh nói: “ Truyền thống của nhà họ Phó là vào lễ tình nhân hoặc kỷ niệm ngày kết hôn sẽ được nghỉ phép ”

Có lòng đến vậy luôn?

Cô hắng giọng hỏi: “ Vậy anh có hay nghỉ không? ”. Lại bổ sung thêm: “ Ý là, có phải lúc nào anh cũng đi làm, không thích đi ra ngoài chơi không? ”

“ Lộ Chi ”. Khi anh gọi cả tên cô, anh nói với giọng điệu rõ ràng: “ Tôi đi làm chứ không phải ở chỗ làm tìm cái chết ”

“ … ”

Cô lịch sự cười hai tiếng để giải tỏa bầu không khí. Lúc nhìn ra ngoài cửa sổ lại suy nghĩ nên làm thế nào để tiến đến mục đích đề ra.

Anh cũng có hoạt động giải trí, cũng dễ hơn đôi chút.

Xe đang chờ đèn đỏ, dưới tàng cây thẳng tắp, một cặp đôi đang tán tỉnh nhau.

Trước kia ở ký túc xá trường đại học cũng thường xuyên có cảnh như thế này. Đến ngày hôm nay cô vẫn tiếc vì sao lúc ấy không nhìn nhiều hơn một chút. Ít nhất có thể tích luỹ kinh nghiệm cho game yêu đương, không ngờ hôm nay cơ hội đã đến.

Cô hơi hạ cửa xe xuống, cuộc hội thoại đứt quãng của hai người bên ngoài truyền đến. Người đàn ông vòng tay qua eo bạn gái, thì thầm vào tai cô ấy điều gì đó, bạn gái thích thú đến mức bật cười, tựa vào lòng anh ta, sau đó ngẩng đầu lên nói “thưởng”, rồi kiễng chân hôn anh ta một cái. Sau đó người đàn ông đảo khách thành chủ, hai người ôm chặt lấy nhau, hôn nhau kịch liệt.

Lộ Chi cúi đầu, chia sẻ kinh nghiệm của mình với Lý Tư Di: [Bên ngoài có hai người đang hôn nhau]

Lý Tư Di trả lời ngay lập tức: [Nhìn thử xem]

[Hôn nghe kêu quá, sao mà làm được hay vậy]

[?]

Với tinh thần tìm kiếm sự thật, cô ngẩng đầu lên định tiếp tục nghiên cứu thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói.

Phó Ngôn Thương chậm rãi nói: “ Nhìn thích không? ”

Cô suy nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: “ Cũng được ”

“ … ”

Nhưng chẳng bao lâu sau cô đã không còn cơ hội để nghiên cứu nữa. Đèn đỏ chuyển sang xanh, chiếc xe rẽ sang hướng bên phải.

Cô miễn cưỡng nói lời tạm biệt với trải nghiệm thoáng qua, rồi chuyển sang tích lũy kinh nghiệm tiếp theo.

Lộ Chi tiến hành trải đường trước: “ Em nhớ ra rồi, vốn dĩ hôm nay em định về nhà nghỉ ngơi vì đêm qua ngủ không được ngon. Nhưng phải sắm vai vợ chồng ân ái với anh nên tạm thôi vậy. Người chuyên nghiệp như em đòi thưởng một chút cũng không quá đáng phải không ạ? ”

Khi cô đang nói thì xe đã chạy vào nhà tổ, Phó Ngôn Thương tìm đại một chỗ đậu xe, sau đó quay đầu hỏi cô: “ Ví dụ như? ”

Khi mặt anh không bộc lộ cảm xúc nào thì toàn bộ con người anh đều toát lên cảm giác khiến người ta không dám làm ra chuyện quá phận. Giống như vương gia điên cuồng trong tiểu thuyết, chỉ cần có ai nói gì đó khiến hắn không vui là sẽ bóp chết người đó ngay.

Mặc dù Lộ Chi có tính cách nổi loạn nhưng không có nghĩa là cô không sợ anh chút nào. Cách biệt tuổi tác và kinh nghiệm khiến cô thật sự không thể bộc lộ ra trạng thái tự nhiên không phòng bị trước mặt người đàn ông này.

Phó Ngôn Thương dùng ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng, lặp lại: “ Thưởng, ví dụ như cái gì? ”

Trái tim cô càng đập mạnh hơn. Khi còn nhỏ cô không đi học piano, Trang Vận thường xuyên dùng cảm giác này để dạy dỗ cô. Cô nắm chặt lòng bàn tay, di chứng dậy thì lâu dài vẫn còn đọng lại trong cô, trong lòng nảy ra một phản xạ do dự có điều kiện, cô chợt cảm thấy tủi thân: “ Em còn chưa nói gì mà, anh có thể đừng hung dữ như vậy được không? ”

Phó Ngôn Thương không hiểu gì mà cau mày.

“ Tôi không hung dữ với em ”. Nhìn cô một lát, anh nói: “ Em rất sợ tôi? ”

“ Nếu sợ tôi, vậy tại sao lúc ấy lại chọn tôi? ”

Còn không phải vì anh là xử nam.

Phó Vọng chơi bời như vậy, cô nhìn một cái thôi đã cảm thấy đau mắt.

Cô đột nhiên không muốn nói tiếp nữa, quay người mở cửa xe: “ Em quên mất mình muốn thưởng gì rồi, đi ăn thôi ”

Cửa xe bỗng nhiên bị khóa lại.

Cô giật mình quay đầu lại thì đúng lúc thấy anh đang đến gần, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy. Đầu óc cô trống rỗng trong giây lát, chỉ có thể nhìn khuôn mặt anh ngay bên cạnh, khí chất đẹp trai mạnh mẽ.

Anh hỏi, như thực sự thấy lạ: “ Là phần thưởng gì mà khiến em phải chuẩn bị lâu như vậy? ”

Giây tiếp theo, anh tiến lại gần. Cô chỉ cảm thấy môi mình mềm mại, khi môi chạm vào nhau phát ra thanh âm thật nhỏ. Sau khi lùi lại vài centimet, anh hỏi:

“ Cái này sao? ”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp