Màn đêm yên tĩnh, bất kỳ một thanh âm nào cũng đều được khuếch đại vô hạn.

Cô thả lỏng không dùng sức, cả người đột nhiên chìm xuống, sóng nước dày đặc trong túi không ngừng đong đưa, nâng cô lên rồi lại hạ cô xuống.

Thứ duy nhất cô biết về chiếc giường chứa đầy nước này là lúc học đại học, khi đó cô từng xem một bộ phim. Trong đó có một cảnh quay dài một phút miêu tả trải nghiệm của nhân vật chính. Ngoại trừ cái này ra… Cô cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình lại nằm lên nó.

Cô quay lại muốn nhìn Phó Ngôn Thương, nhưng vì nước dưới người quá nhiều nên cô hoàn toàn không thể điều khiển được cơ thể. Cơ thể được nước nâng đỡ lăn về phía giữa. Bởi vì chỗ nào cũng mềm nên xung quanh hoàn toàn không có chỗ nào để làm điểm tựa.

Cho đến khi hai cơ thể không kiểm soát được va vào nhau rồi bị sóng nước tách ra, đầu cô choáng váng, mặt không hiểu sao lại đỏ lên. Rõ ràng cô không làm gì cả, nhưng trong đêm yên tĩnh lại vang lên tiếng nước chảy róc rách, khiến người ta không khỏi cảm thấy xấu hổ. Cô đưa ngón tay ra nắm lấy tấm ga trải giường, vừa định đẩy mình lên thì lại bị ấn xuống.

Xào xạc.

… Như này còn có thể ngủ được à?

Nhưng ông nội đã chọn phòng như này cho họ, khả năng là cũng không mong bọn họ dùng nó để ngủ.

Cô giả vờ bình tĩnh, vờ làm con cá chết, hoàn toàn không dám nhìn anh.

Một phút sau, âm thanh tiếng nước trên đệm cuối cùng cũng dịu xuống, nhưng không biết anh định làm gì, sóng nước lại nổi lên, cô tiếp tục bị đẩy lên đẩy xuống.

Mở mắt ra là tấm gương, nhắm mắt lại thì nghe thấy tiếng nước.

Cuối cùng cô không nhịn được quay đầu lại nhìn anh, nhưng xung quanh lại không có ai. Lộ Chi nheo mắt nhìn thấy trong phòng có một bóng người đang đứng, anh đang lấy đệm mềm trên ghế sô pha trải xuống sàn.

Cô lờ mờ đoán được là gì nên cẩn thận lăn qua bên đó.

“ Ừm… Anh muốn ngủ… Dưới sàn… Nhà? ”

Giọng nói bị nệm phập phồng làm đứt quãng, cứ đẩy lên đẩy xuống, còn có cả tiếng kêu.

Phó Ngôn Thương suy tư hai giây, “ Xuống dưới rồi nói chuyện ”

“ …Ò ”

Cô lăn ra khỏi giường, vừa hay lăn xuống chiếc đệm mềm mại nên cũng không đau lắm. Giây tiếp theo, đầu cô được nâng lên, một chiếc gối đặt bên dưới đầu cô.

Sau đó, một cơn gió thổi qua trước mặt, chỗ nhỏ này chỉ đủ để đặt hai chiếc gối.

“ Hơi chật ”. Giọng anh vang lên trong đêm, “ Nhưng thoải mái hơn ngủ ở trên giường ”

Cô vô ý nhanh mồm nhanh miệng, “ Có lẽ bên trên không phải dùng để ngủ ”

“ … ”

Bàn tay nâng nửa đầu của anh còn chưa hạ xuống, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô hỏi: “ Không dùng ngủ thì dùng để làm gì? ”

Biết rõ còn cố hỏi.

Cô nói: “ Đánh nhau ”

“ … ”

Chỗ anh chọn là khoảng trống giữa giường và tường, chỗ này chỉ vừa đủ cho hai người nằm ngửa, nhưng nằm như vậy thì sẽ không chừa được một khẽ hở nào. Nếu nằm cạnh nhau thì tay và chân sẽ chạm nhau, trừ khi nằm nghiêng.

Phía trên đầu là chiếc tủ, cô có chút tò mò muốn mở ngăn kéo ra xem thử còn có thứ gì vượt ngoài dự đoán của người thường nữa không. Nhưng nghĩ sau khi mở nó ra thì nhận thức của mình có thể sẽ bị sụp đổ, cho nên sau khi suy xét kỹ thì quyết định nhịn xuống.

Không thể xem trước mặt anh được, xấu hổ lắm.

Cô quay mặt vào giường, nằm được một lúc mà vẫn chưa buồn ngủ, nên cô xoay lại vị trí ban đầu, muốn tìm một tư thế thoải mái nhất.

Kết quả quên mất chỗ này quá nhỏ, lúc xoay người đã dịch vào trong, vừa lật người thì hơi thở ấm nóng của người đàn ông bao phủ, hơi thở mang theo hương thơm của gỗ thông tan chảy trong núi tuyết.

Cô giật mình ngước lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt khép hờ của anh, mắt chỉ hơi mở một chút là có thể nhìn thấy rõ hàng lông mi.

Cô do dự một lúc, cảm thấy không phải là mình nhúc nhích mà như bị ép nghiêng người về phía trước… Nếu không, làm sao khoảng cách hai người lại càng ngày càng gần?

Lộ Chi chậm rãi lùi lại để cho anh có đủ không gian, nhưng dù cô có lùi bao xa thì khoảng cách cũng không hề giãn ra chút nào. Cho đến khi đầu cô đập nhẹ vào thành giường phía sau.

Bóng tối càng tăng thêm sự xâm chiếm, người đàn ông đưa tay ra chắn giữa đầu cô và ván giường. Rõ ràng là động tác ngăn chặn, nhưng khoảng cách vốn đã chật hẹp giữa hai người lại càng ngày càng gần, hơi thở của cô như cứng lại.

Hơi thở giao nhau, lòng bàn tay ấm áp gần như bao phủ toàn bộ phía sau đầu cô, Lộ Chi nghe thấy anh hỏi: “ Có thể hôn không? ”

Nào có ai lại… Hỏi câu này.

Kết quả là đầu óc vốn đã trống rỗng của cô lại càng trống rỗng hơn, hiếm có lúc cô không thể trả lời được câu hỏi, cô nghẹn một lúc mới nói: “ Sao, sao cũng được ”

“ Sao cũng được là có ý gì? ”. Anh nghiêng đầu, rõ ràng là rất gần nhưng vẫn duy trì khoảng cách không thể chạm vào, “ Có thể hay là không thể? ”

Thời gian trôi càng lúc càng nhanh, cô sắp không nghe thấy tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ nữa rồi. Lộ Chi chớp mắt, vừa thốt ra từ “có thể” đã bị người ta giữ cằm nâng mặt cô lên mà hôn. Hơi thở anh phả vào người cô, giữa hai đôi môi là hơi thở của kem đánh răng vị bạc hà, giống như cơn mưa trên núi vào sáng sớm, chậm rãi lấy đi hô hấp của cô. Bàn tay sau đầu hơi dùng sức, môi dưới của cô luồn sâu vào răng môi anh, mặc cho anh liếm mút.

Ngoài thành phố về đêm mát mẻ, điều hòa liên tục toả ra không khí mát lạnh thích hợp. Nhưng không hiểu sao mà sau lưng cô lại phủ một lớp mồ hôi mỏng. Thỉnh thoảng Phó Ngôn Thương sẽ ngừng hôn một chút để cho cô có thời gian hít thở. Vào lúc cô cho rằng đã kết thúc mà đưa đầu lưỡi ra, anh lại như có như không mà hôn lên cánh môi cô, khơi gợi cảm giác tê dại bất ngờ. Nụ hôn mãnh liệt khiến cô thường xuyên va phải tấm nệm sau lưng, tấm nệm đầy nước lắc lư phát ra âm thanh rõ ràng. Âm thanh hoà với tiếng liếm mút của cánh môi, kích thích giác quan của cô. Ngón tay cô nắm chặt góc áo đến mức đau nhức.

Tấm rèm bị gió thổi nhẹ nhàng lay động, tấm vải mỏng cọ vào mắt cá chân cô, nơi đó có xăm một bông hoa sơn chi màu xanh nhạt, tấm vải cọ vào gây ra cảm giác ngưa ngứa. Nói đúng hơn là chỗ nào cũng thấy ngứa.

*

Cô quên mất mình đã ngủ từ khi nào và ngủ như thế nào. Trong mơ, cô ở gần ngọn núi lửa, cảm nhận từng đợt nóng phả vào da thịt mình, dù thế nào cũng không giảm bớt được sức nóng.

Khi cô tỉnh dậy, quần áo trên lưng dường như đã khô sau vài lần đổ mồ hôi, chúng bám dính vào lưng mang lại cảm giá không được thoải mái. Cô định đi tắm một chút.

Cơ thể khẽ động, chắc là anh cũng đang nằm nghiêng, lưng cô dán chặt vào phía trước anh. Sau lưng truyền đến tiếng động nhẹ khiến toàn thân cô cứng đờ trong giây lát, chắc là đánh thức anh rồi.

Lộ Chi nín thở không dám cử động nữa, nhưng yên tĩnh thì chịu được chứ cử động thì vẫn phải tiếp tuc. Cuối cùng cô cũng chậm rãi cảm nhận được thứ gì đó, dần dần ngóc đầu dậy sau lưng mình.

Đợi một chút.

Đợi một chút.

Đây không phải là buổi sáng à…

Cô vừa đứng hình được hai giây, người phía sau rất đúng mực mà lui lại, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi dậy mở điện thoại ra, cô bàng hoàng phát hiện giao diện sau khi mở khoá không phải màn hình chính mà là một bản ghi chú.

Đêm qua trong lúc nửa tỉnh nửa mơ đã dùng cả sức lực và tinh thần ghi lại trải nghiệm hôn nhau chi tiết để tích lũy kinh nghiệm về mọi mặt cho game tình yêu của mình.

Thật chuyên nghiệp, cô cảm động quá.

Cô đang nhìn vào dòng chữ lung tung rối loạn mà mình viết trong lúc nửa tỉnh nửa mê. Đột nhiên nghe có tiếng bước chân, cô ngây ngốc ngẩng đầu lên, buột miệng thốt ra câu hỏi: “ Anh ổn rồi à? Nhanh vậy sao? ”

“ Rửa mặt có thể mất bao lâu? ”. Phó Ngôn Thương liếc mắt nhìn cô, “ Em nghĩ tôi định làm gì? ”

“ … ”

Cô sờ mũi cho có lệ rồi nhanh chóng trốn vào phòng tắm.

Cô không nên nghĩ về anh như vậy, cô còn tưởng rằng anh muốn giải quyết nhu cầu sinh lý của mình.

Bữa sáng ở tầng một được chuẩn bị theo hình thức tự phục vụ. Bọn họ tắm rửa xong thì đi xuống dưới.

Cô lấy một bát mì nhỏ và nửa cái bánh sandwich bơ.

Môi trường của khu nghỉ dưỡng này rất tốt, bên ngoài nhà hàng là một rừng trúc xanh, bên trong có một chiếc ghế xích đu làm bằng mây. Có thể cố định hoặc lắc lư nhẹ.

Cô một tay cầm bánh mì, một tay nhẹ nhàng nắm lấy dây xích đu để đung đưa. So với sự thấp thỏm không yên của cô thì Phó Ngôn Thương điềm tĩnh hơn nhiều. Anh chỉnh lại ghế, ngồi ở phía đối diện lặng lẽ múc hoành thánh, chiếc thìa va vào chén tạo ra tiếng động nhỏ.

Ông cụ cũng đi cùng bọn họ, hiện đang đi dạo ở bên ngoài. Từ xa xa nhìn thấy bọn họ, lập tức nhanh chóng đi tới chào, cả khuôn mặt đều hiện rõ vẻ hài lòng với nơi phong thuỷ này. “ Tối qua ngủ thế nào? ”

Phó Ngôn Thương chăm chú cúi đầu, “ Rất tệ ”

Phó Thành cười nói: “ Vậy thì tốt ”

Lộ Chi: “ … ”

Phó Ngôn Thương ăn rất chậm, dáng vẻ thong thả ung dung mà lại lịch sự tao nhã. Lúc này ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “ Ngủ dưới sàn nhà ”

Anh quá hiểu điều mà Phó Thành không thích nghe.

Quả nhiên Phó Thành bẻ gãy cành trúc trên tay thành hai đoạn, tức giận trừng mắt, “ Ở đâu? ”

“ Ông thậm chí còn không tự mình đi nhìn xem chiếc giường đó có thể dùng làm chỗ ngủ hay không? ”

Advertisement

Phó Thành mở miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì nữa.

“ … ”

“ Bỏ đi, tới suối nước nóng, đừng có mà lảng vảng trước mặt tôi ”. Ông xua tay, nhắm mắt làm ngơ, “ Tôi cũng chẳng trông mong cậu sẽ làm được gì! ”

Lộ Chi đứng dậy chào tạm biệt. Nghĩ tới chuyện tối qua, cô sờ sờ cổ, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ anh cũng không như ông ấy nghĩ…

Cô cũng đi ra ngoài rất lâu mới nhận ra sơn trang này là do Phó Thành mở.

Chẳng trách lại chọn căn phòng kỳ quặc đó.

Hai người vừa ăn xong, không thể đi tắm suối nước nóng luôn được, nên chọn cách đi dạo quanh sơn trang. Thỉnh thoảng gặp vài đôi tình nhân hoặc gia đình dẫn theo con nhỏ. Mây ở ngoại thành rất đẹp, bầu trời trong xanh khiến cô cảm thấy rất thoải mái và tự do.

Không khí phảng phất mùi hoa cỏ sau cơn mưa, cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, đầu óc như được gột rửa, rất là thư thái.

Nhưng cô cứ hít thở sâu liên tục, trông như là đang thở dài. Cô nghe thấy Phó Ngôn Thương ở bên cạnh nói: “ Ông ấy như vậy đấy, em đừng để trong lòng ”

Cô ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại là anh đang nói đến việc ông nội chọn phòng, cô lắc đầu, “ Không sao đâu, em hiểu mà. Ông chỉ muốn mối quan hệ của chúng ta tốt hơn thôi… Chuyện bình thường thôi ”

Hai người đều đã kết hôn, dù thế nào cũng là chuyện bình thường, cho dù tối qua anh thật sự yêu cầu cô thực hiện nghĩa vụ của người làm vợ. Nếu bầu không khí bình thường, cô nghĩ cô cũng sẽ không từ chối. Quan trọng hơn là, từ nhỏ đến giờ cô chưa từng thích ai. Sau khi quyết định kết hôn, cô cũng nghĩ thay vì chờ đợi một người không biết cô có gặp và thích hay không, thì chi bằng thuận theo tự nhiên. Như vậy có thể khiến cô sống tự do một chút, phóng khoáng hơn một chút.

Phó Ngôn Thương rất vừa mắt cô, và cô cũng không ghét anh.

Trên cành cây, một con chim sơn tước đuôi dài đang nằm giữa đám lá xanh, nhẹ nhàng đung đưa cái đuôi màu đen trắng của nó.

Anh nói, “ Bình thường hay không và tình nguyện hay không, là hai chuyện khác nhau ”

Cô rất thích suy nghĩ của anh, anh không hề coi cô là một món đồ. Dù anh hơn cô bảy tuổi nhưng anh rất tôn trọng cô. Vậy nên cô không biết phải diễn tả thế nào nhưng cô cảm thấy điều này rất đáng quý… Đặc biệt là đối với một người đàn ông quyền cao chức trọng.

Cô đá những viên sỏi dưới chân, sau đó mỉm cười rồi ngẩng đầu lên, “ Vậy em hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ ”

“ Hợp tác? ”

“ Không phải sao? ”. Cô nói: “ Liên hôn theo một nghĩa khác cũng được coi là hợp tác đấy ”

“ Em cho anh thứ anh cần, anh cho em thứ em muốn, như vậy là có thể duy trì được lâu dài. Sự nghiệp của anh sẽ nhờ vậy mà đi lên, mà sản nghiệp nhà em cũng sẽ phát triển hơn. Qua đó hỗ trợ cho em rất nhiều thứ. Là kiểu hai bên cùng có lợi ”

Đến gần lối vào bể tắm nước nóng cá nhân, anh thản nhiên hỏi: “ Em cần gì ở tôi? ”

Cô nhớ mẹ thường dạy cô phải biết “ngoan ngoãn”, hai chữ này giống như một sợi dây vô hình trói buộc cô dưới con mắt của người lớn. Cô có thể được yêu thương nếu như cô “ngoan ngoãn”.

Vì vậy cô quay đầu, thoải mái mà nói: “ Chắc là tự do, giống như bây giờ này ”

*

Bể tắm suối nước nóng riêng tư của họ là dành riêng cho khách VIP. Có bốn đến năm suối nước nóng nằm rải rác trong sơn cốc, mỗi bể chứa các loại nước khác nhau. Cô chọn tắm sữa bò, còn Phó Ngôn Thương thì bước vào một bể suối nước nóng tương đối trong. Bên trên rải một lớp cánh hoa xanh thẫm, giống như bầu trời đầy sao đang treo ngược.

Anh cởi áo choàng tắm bên ngoài rồi bước vào. Cô không thích mặc áo tắm ngâm mình trong suối nước nóng nên mặc áo ống hoặc quấn khăn tắm. Sau khi làm công tác tư tưởng một lúc, cô vẫn chọn quấn khăn tắm xuống nước.

Cô đang nằm ở thành bể nghịch điện thoại, hơi nước từ bể có nhiệt độ ổn định phả vào má cô. Cô cho rằng lúc này anh cũng sẽ làm việc, nhưng không ngờ anh thậm chí còn chẳng động vào điện thoại, mà chỉ dựa vào mép bể ngửa mặt tận hưởng. Cổ nâng lên, yết hầu nhô lên rất rõ.

Lớp cánh hoa đã dạt ra lúc anh bước xuống, bể nước chỗ đó trở về trạng thái trong suốt có thể nhìn thấy đáy. Lộ Chi có thể nhìn thấy rõ cơ bắp bên dưới xương quai xanh của anh. Điều này vượt xa nhận thức của cô. Hình ảnh hôm đó quá tối, cô không hề biết anh không chỉ có mỗi cơ bụng.

Advertisement

“ Lộ Chi ”. Lúc này anh gọi tên cô, “ Nhìn đẹp không? ”

“ … ”

Trên cổ anh có mắt à?

Ngón tay cô lướt nhanh trên màn hình nhưng một chữ cũng đọc không vào.

“ Cũng tạm ”

“ … ”

Cô hỏi: “ Bình thường anh hay tập thể hình sao? ”

Thật sự không biết anh lấy thời gian đâu ra đấy.

“ Một tuần tập ba đến bốn lần ”. Anh nói: “  Không tập thì cơ thể sẽ không chịu được cường độ mạnh của công việc và các chuyến bay ”

Lớn tuổi rồi mà cơ thể vẫn còn tốt phết.

Cô chửi thầm, rồi không nói gì nữa. Mở game ra để làm dịu bầu không khí, bằng không thì cô thực sự không biết phải làm gì.

Vừa bắt đầu chơi mà cô đã thua liên tiếp ba ván, chỉ sau sáu phút đã phải đầu hàng. Càng chơi cô càng không chịu thua, cuối cùng suýt thì đứng phắt dậy khỏi bể tắm. Đến ván cuối cô được ghép đôi với đồng đội bình thường, sau đó thắng với danh hiệu MVP.

Vừa quay người, bên cạnh đã xuất hiện một người đàn ông.

Cô giật mình, bể tắm nước nóng vốn nhỏ, hai người gần như đối mặt nhau. Mà anh qua chỗ này lúc nào vậy?

Cô quay người ra ngoài để xác nhận, đến tận bây giờ cô mới phát hiện ra mỗi bể tắm đều có rãnh nước. Bể nào anh cũng đã tận hưởng qua rồi, mà bể của cô là điểm đến cuối cùng.

Cũng chính lúc này, cô phát hiện khăn tắm của mình đã không cánh mà bay. Giờ đây cô chỉ mặc duy nhất một chiếc qυần lót để ngâm mình trong bể tắm, một mình thì còn đỡ…

Vấn đề là bây giờ Phó Ngôn Thương đã mò tới, cô không thể ngang nhiên ngâm mình như vậy được. Vì vậy cô đưa tay sờ loạn xạ trong bể, cố gắng tìm kiếm tấm vải che thân của mình.

Nắm được cái gì đó, nên cô dùng sức kéo. Nhưng cảm giác không đúng lắm, giây tiếp theo cảm nhận được một lực kéo cổ tay mình lên, Phó Ngôn Thương nói, “ Đó là dây quần của tôi ”

“ … ”

“ Sorry ”. Cô lập tức buông tay ra, “ Trượt tay, anh ngủ tiếp đi ”

Cô mò mẫm sang hướng khác, bàn tay khuấy động dòng nước trong bể, tạo thành những xoáy nước nhỏ gợn sóng lăn tăn. Sóng nước lúc mạnh lúc nhẹ đập vào ngực anh, giống như chiếc lông vũ bị gió thổi bay lên bay xuống, va vào da thịt.

Cuối cùng Phó Ngôn Thương mở mắt, “ Rốt cuộc em đang làm gì thế hả? ”

Cô không có thời gian để trả lời, xuyên qua làn nước dưới người anh, cô mới nhận ra bể tắm sữa bò này không sâu như cô nghĩ, nó gần như trong suốt…

Cô phát hiện mình gần như đứng dậy luôn rồi, nên vội vàng nói: “ Anh đừng có mà mở mắt! ”

Anh lại nhắm mắt lại.

Hầu hết sự uy hiếp của anh đến từ ánh mắt. Khi anh nhắm mắt, khí thế lạnh lùng xa cách bớt đi rất nhiều. Thậm chí yết hầu còn đỏ ửng vì hơi nóng, giống như bị ai đó cắn. Ngay lúc Lộ Chi thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ mình nên coi như không nhìn thấy gì cả, thì…

Anh lịch sự nhắc nhở, “ Em không mặc quần áo thì phải nói với tôi một tiếng để tôi không qua đây ”

Lộ Chi: “ … ”

Lộ Chi: “ ….. ”

*

Chuyến đi suối nước nóng cuối cùng kết thúc với việc Phó Ngôn Thương rời đi trước. Cô lề mề bên trong, gửi cho Lý Tư Di tám tin nhắn thoại kể lể như sắp chết.

Điều an ủi cô là cuối cùng cũng được đổi phòng.

Lần này, căn phòng bình thường hơn nhiều, thực chất là một căn phòng tiêu chuẩn dành cho du khách. Trên tường treo một bức tranh sơn thủy do chính Phó Thành vẽ, và một bức thư pháp đề dòng chữ 《Đừng nóng giận, nếu tôi tức chết thì ai sẽ vui》.

Advertisement

Cô nhìn chằm chằm vào bức thư pháp 《Đừng tức giận》, tự an ủi bản thân rằng không sao cả, mình nhìn anh ấy một lần, anh ấy nhìn mình một lần, coi như hòa nhau. Chỉ là, trong lòng vẫn có chút xấu hổ.

Lần này anh tắm lâu hơn một chút. Nên vừa tắm xong, cô lập tức nằm xuống, tắt điện thoại, quyết tâm phải nhanh chóng ngủ để tránh đụng mặt trước việc ngượng ngùng kia.

Nhưng đồng hồ sinh học rất khó thay đổi. Điện thoại dù đã tắt nhưng tay vẫn có thể hoạt động. Cô nằm úp mặt xuống gối, tay mò mẫm khắp nơi, tay kéo ngăn kéo đầu giường để tìm kiếm kho báu. Ngăn đầu tiên chỉ toàn là điều khiển từ xa và khăn giấy, rất bình thường.

Cô buông lỏng cảnh giác, bình tĩnh kéo đến ngăn thứ hai, một thứ ánh sáng lạnh lẽo gì đó xông vào tầm mắt. Cô tò mò lấy ra xem, phát hiện ra đó là… Một cái còng tay.

Cô ngồi im trên giường một phút đồng hồ, khi đang định nhanh chóng cất đi thì bỗng nhiên cảm thấy hẳn là người chơi game rất thích vật này –  đạo cụ còng tay. Vì thế quyết định thử trải nghiệm nhập vai xem sao. Sau đó sẽ dùng lên người nhân vật nam chính. Dù sao thì Lý Tư Di nói cũng không sai, người chơi thực sự rất thích những tấm thẻ kích thích.

Bên cạnh có chìa khóa, nên cô buông lỏng cảnh giác, trực tiếp “cạch” một tiếng khóa còng lại, cầm lên lắc lắc nhìn ngắm.

Cảm giác rất mới lạ, cũng khá thú vị.

Nghệ sĩ trải nghiệm Lộ Chi gật đầu hài lòng. Thấy tiếng nước trong phòng tắm sắp tắt nên vội vàng cầm lấy chìa khóa chuẩn bị mở khoá…

Hay lắm, chìa khóa và chiếc còng tay này không phải một bộ.

Rốt cuộc là ai thất đức như vậy, không phải một bộ thì đặt cùng một chỗ làm gì?

Bây giờ thì tốt rồi, làm sao mở ra đây?

Cô loay hoay hơn một phút, giằng co đến toát hết cả mồ hôi. Máy sấy tóc trong phòng tắm cũng ngừng, tóc Phó Ngôn Thương đã được sấy khô. Nhất định không thể để cho anh nhìn thấy cảnh này. Lộ Chi hít một hơi thật sâu, trực tiếp đắp chăn lên.

Không sao, cùng lắm thì đêm nay cứ ngủ như vậy, sáng mai dậy sớm nghĩ cách bẻ khóa.

Cũng may là không xảy ra vấn đề gì. Cô nín thở, tim đập rất nhanh. Cảm giác được anh vẫn mở máy tính làm việc như thường ngày. Một tiếng sau thì nằm xuống ngủ, lúc này cô mới dám thở phào nhẹ nhõm để thay đổi tư thế, xoa dịu vai gáy đau nhức.

Tiếng va chạm lách cách của còng tay vang lên trong chăn.

Cô cảm nhận rõ người trước mặt khựng lại. Trừ khi anh bị điếc, bằng không không thể nào không nghe thấy.

Nhưng ngay trước khi Phó Ngôn Thương vén chăn lên để kiểm tra, cô lập tức quát lên: “ Đừng có mà nhìn! ”

“ … ”

Lộ Chi nói: “ Vợ anh làm như vậy, chắc chắn là có lý do của cô ấy ”

*

Trong bóng tối, bóng người dừng lại hồi lâu, có lẽ nghĩ đến sự cố trong bể tắm, cuối cùng vẫn không nhấc chăn lên mà nằm xuống ngủ.

Lộ Chi thở phào nhẹ nhõm, yên tâm nhắm mắt lại.

Một ngày hỗn loạn rốt cuộc cũng kết thúc. Cô đặt chuông báo thức lúc 6 giờ 30 phút sáng, sau đó tranh thủ chợp mắt. Trong mơ, cô mơ thấy mình đang sờ vào một chiếc hộp đáng sợ, tay đưa vào mò mẫm trái phải, cố gắng tìm ra thứ gì đó bên trong chiếc hộp.

Rồi lúc 1 giờ 30 phút sáng, cô đột nhiên cảm thấy cổ tay nhẹ bẫng, như bị thứ gì đó nhấc lên.

Cô bừng tỉnh ngay tức khắc, chỉ nhìn thấy ánh sáng yếu ớt trong bóng tối. Một tay Phó Ngôn Thương cầm còng tay trống rỗng, một tay chống xuống giường, nhìn xuống chiếc còng tay đang khóa chặt…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play