—Trên đời này, có chuyện gì xấu hổ bằng việc đang cởi đồ lót mà gặp phải ông chồng không thân quen mấy không?

— Cởi đồ lót còn vừa lúc anh ấy đang tắm nữa.

So với sự bình thản ung dung của anh thì mặt Lộ Chi đỏ bừng, vành tai nóng như bị lửa đốt. Cô chưa từng gặp phải trường hợp nào như thế này bao giờ, nên chỉ biết lùi lại phía sau: “ Vâng, có chút việc nên về sớm… Thôi, em thay quần áo đã ”

Sau đó nhanh chóng bỏ trốn.

Nhiệt độ phòng tắm khá cao, xung quanh toàn là hơi nước, ngay cả không khí cũng loãng hơn so với bên ngoài. Sau khi ra ngoài, cuối cùng cô mới thoát ra khỏi trạng thái đờ đẫn.

Huân hương đặt ở đầu giường, không khí ngập tràn mùi thơm thoang thoảng ngào ngạt của hoa sơn chi.

Người này thật là, nếu cô thân thiết với anh thì cô sẽ hỏi, sao anh đi tắm mà không bật đèn?

Lộ Chi vò đầu, cúi đầu nhìn bộ ngực trước mặt, tượng tượng đến hình ảnh vừa rồi anh nhìn thấy sẽ là gì…

Tự kỷ.

Cô thở dài một tiếng, ngồi lên tủ quần áo, nơi mà chỉ có mùi hương thuộc về cô, thứ khiến cô cảm thấy yên tâm nhất. Trong điện thoại là tin nhắn Lý Tư Di vừa gửi.

[Sao đang nói nửa chừng lại dừng vậy?]

Lộ Chi trầm ngâm hai giây.

[Vì mình vừa mở cửa phòng tắm thì phát hiện anh ấy đang tắm, hộ giá]

[Mình còn không mặc đồ lót cơ. Đã vậy nó còn đang ở trong tay mình nè]

Bên kia gõ chữ tận năm phút, không biết Lý Tư Di có cười hết bốn phút rưỡi không nữa.

Cuối cùng lúc tiếng máy sấy tóc trong phòng tắm vang lên, Lý Tư Di mới phản hồi lại.

[Không sao, dù gì sớm muộn cũng có ngày phải làm chuyện ấy, bây giờ không nhìn thì sau này thể nào mà chả nhìn]

Lộ Chi không hề cảm thấy được an ủi: “ … ”

Cô đóng tủ lại nhốt mình một lúc, điều quan trọng là mở màn đẹp đẽ trong tưởng tượng của cô đã biến thành cuộc hội ngộ trong phòng tắm. Tiếp đó phải mở lời thế nào mới ổn đây.

Một lúc lâu sau, tiếng máy sấy tóc dừng lại, chắc là anh đã sấy xong. Cô nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi tới, sau đó dừng lại ở mép giường.

Phó Ngôn Thương trầm giọng nói: “ Em còn ở đây không? ”

“ Em ở… ”. Cô đột nhiên mở tủ ra, cũng không biết vì sao mà cứ nhớ tới gương mặt anh là thấy sợ, giơ tay lên nói: “ Em ở đây ”

Cô đang ngồi trong tủ nhỏ phía dưới, vừa rồi nói muốn thay quần áo nhưng hiện tại vẫn chưa thay. Nửa chân cô gác lên mép tủ, nửa váy xõa xuống để lộ phần bắp chân mịn màng tinh tế, tóc tai rũ rượi như kẻ điên, trên đầu còn có một chiếc móc treo quần áo.

Có lẽ ý thức được trên đầu có gì đó, cô ngẩng đầu kéo tới kéo lui, bẻ qua bẻ lại, cái móc bị đẩy ra rồi bật về đầu cô.

Phó Ngôn Thương: “ … ”

Trong lúc cô đang chật vật với cái móc treo, người đàn ông xoay người đeo chiếc đồng hồ để trên tủ cạnh giường, đưa lưng về phía cô, “ Tối nay đi ăn cùng nhau nhé? ”

Cô lờ mờ đoán được: “ Sang bên ông nội ạ? ”

“ Ừ, ông cứ đòi gặp em ”. Anh nhíu mày: “ Lèo nhèo đau hết cả đầu ”

Biết rồi. Lộ Chi thầm nhủ, anh ấy không thích ồn ào.

Cô hỏi: “ Ăn ở nhà hay ở ngoài vậy? Có đông hay không ạ? ”

“ Ăn tại nhà, không đông lắm đâu ”

Người này tích chữ như vàng, cô cũng không hỏi tiếp nữa.

Nếu không phải hoạt động gì lớn, mà chỉ về nhà ăn cơm thì mặc bộ váy liền áo đơn giản là được. Cô quét một vòng tủ quần áo rồi chọn một bộ màu trắng. Chất vải voan mềm mại, thích hợp để mặc trước mặt người lớn.

Mặc dù ngoại trừ gương mặt này thì cô chả liên quan gì đến hai chữ ngoan ngoãn cả, nhưng giả vờ là chuyện đã được dạy từ khi còn bé. Ít nhất là cho tới bây giờ cô chưa bị lộ tẩy lần nào.

Sau khi thay quần áo xong, cô chỉnh lại tóc tai, lúc này mới cầm túi xách nhìn anh: “ Được rồi, đi thôi ”

Chẳng mấy chốc chiếc Maybach phiên bản giới hạn của Phó Ngôn Thương đã ra khỏi Vịnh Chẩm Nguyệt.

Lúc này sắc trời chưa tối hẳn, mây đỏ cam nhuộm cả vùng trời. Lộ Chi ngẩng đầu thưởng thức một lát rồi thu tầm mắt lại, liếc nhìn sang thì thấy anh đang lật tài liệu.

Mười mấy trang tài liệu bị gió lật qua lật lại trên tay, người đàn ông đeo tai nghe, người bên kia điện thoại cũng im lặng như cô.

Trên người anh có một loại khí chất khiến người ta không dám chạm vào. Lộ Chi nhớ lại lần đầu tiên gặp anh ở show thời trang cao cấp vào buổi tối.

Bởi vì người nhà không muốn cô mê muội mất hết lý trí, và cô cũng không thích thế, cho nên rất ít tới mấy nơi xa hoa như này. Nhưng ngày đó là ngoại lệ. Mẹ cô, Trang Vận đã bảo cô chọn vài món trang sức yêu thích, dùng để đeo trong hôn lễ.

Khi đó cô đã có đối tượng liên hôn, là em họ của Phó Ngôn Thương, Phó Vọng.

Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, ngày đó Phó Vọng mãi không tới, cả sự kiện cũng bị dời tới dời lui, giống như đang đợi ai đó.

Cô chờ đến mệt rã cả người, phàn nàn với Lý Tư Di: [Ai mà cao quý vậy, phải đợi lâu như thế?]

Sau khi điên cuồng gõ khoảng chục câu, cô nghe thấy tiếng ồn trong bữa tiệc, thậm chí có không ít người còn đứng dậy, cô nghĩ hẳn là người mà cô đợi đã đến. Cô ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của anh trong ánh sáng mờ ảo, cô có tật giật mình, cầm lấy chiếc điện thoại… Vừa rồi cô chửi anh rất nhiều.

Khi nhìn lại lần nữa, người đàn ông đã thu ánh mắt lại, khóe môi thản nhiên nhếch lên, bước đi vội vã như vừa kết thúc buổi họp, gật đầu chào hỏi tổng giám đốc ở ghế giữa, thi thoảng trao đổi vài câu.

Tại buổi triển lãm thời trang cao cấp mới, khách mời không có tiền thì cũng có quyền, còn có mấy cậu ấm tính nết xấu nữa. Mọi người không hẹn mà cùng hoãn thời gian khai mạc vì anh, đợi anh cởi cúc áo ngồi xuống bàn chính.

Đèn trần chiếu lên đầu ngón tay đang gõ nhẹ vào mép bàn, một đôi tay đẹp đẽ, một gương mặt quyến rũ, bóng mi che đi đôi mắt nhướn lên của anh, sống mũi cao thẳng, đường nét xương quai hàm như được chạm khắc ẩn trong ánh sáng. Bề ngoài ăn mặc tươm tất, bên trong có thù tất báo.

Khi đó cô nghĩ, khí chất của người đàn ông này thật đáng sợ, may mà đối tượng kết hôn của cô không phải là anh, bằng không thì thà đâm đầu chết luôn đi cho xong. Gần vua như gần cọp, đây có khác gì con thỏ bỏ bên miệng hổ đâu.

Ai mà ngờ, sau này giữa Phó Vọng và anh, cô vẫn chọn anh.

Cảnh tượng lần đầu gặp nhau vẫn còn hiện rõ trong đầu cô, cô đỡ trán, nghe anh mở miệng nói với đầu dây bên kia bằng giọng điệu không cảm xúc: “ Viết hợp đồng thu mua thành như vậy, không muốn đi làm thì đừng miễn cưỡng bản thân ”

“ … ”

Hung dữ quá.

Nghe anh nói không chút nể tình, đi thẳng vào vấn đề, Lộ Chi yên lặng dịch sang phía cửa bên phải.

Cuộc gọi chỉ kéo dài hơn ba phút, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó mà lúc Phó Ngôn Thương nghiêng đầu sang đã thấy vợ mới cưới dịch sang bên kia năm lần.

Lộ Chi không khỏi suy nghĩ, vừa rồi cô đối xử với anh như vậy, anh sẽ không vì thế mà ghi thù đó chứ? Đúng thật là cô chẳng trông cậy gì vào đối tượng liên hôn sẽ yêu cô, nhưng không có nghĩa là cô muốn ngày nào ở trong nhà cũng phải đối mặt với mối quan hệ bất hoà cực đoan…

“ Lộ Chi ”. Lúc này anh đột nhiên lên tiếng.

Cô chợt có cảm giác như học sinh làm việc riêng trong giờ bị giáo viên bắt được, nên lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn về phía anh: “ A, sao vậy ạ? ”

“ Trước đó… ”

Cô lập tức trả lời: “ Em không nhìn thấy! Đừng lo! Em chỉ nhìn thấy đến eo thôi, phần phía dưới bị anh dùng khăn tắm quấn lại rồi nên em không nhìn thấy, đương nhiên là em cũng không muốn nhìn… ”

Phó Ngôn Thương im lặng hai giây: “ Tôi không nói chuyện đó ”

“ … ”

“ Ồ ”. Cô nói: “ Vậy anh nói chuyện gì? ”

“ Sáu tháng qua chúng ta không gặp nhau nhiều, nhưng tôi hy vọng em vẫn có thể hợp tác với tôi ”. Anh nói: “ Có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức ”

Giả vờ mặn nồng thắm thiết đúng không?

Cô đã chuẩn bị cho việc này từ lâu rồi.

“ Không thành vấn đề ”. Cô hắng giọng, nghĩ đến game của mình: “ Nhưng nếu hôm nay trôi qua suôn sẻ, em cũng có chuyện muốn nói với anh. Coi như là chúng ta trao đổi? ”

Anh cong ngón tay lại, đặt lên cuốn sổ thu mua, ừ một tiếng.

Màn đêm buông xuống, vài tia sáng từ những ngọn đèn ven đường chiếu vào, bóng anh phủ lên người cô, khó mà nắm bắt được.

Lúc này Lộ Chi mới nhận ra giọng của anh rất dễ nghe.

Trước đây cô không hề nhạy cảm về khía cạnh này. Nhưng gần đây, sau khi thuê giáo viên lồng tiếng cho năm nhân vật nam chính mới chú ý đến. Giọng của anh mang đậm chất người Tô Châu, có lẽ do du học ở Mỹ đã rèn cho anh phong thái ung dung điềm tĩnh khi nói chuyện. Lời nói chậm rãi nhưng vẫn đủ sức uy hiếp, cảm giác kiểm soát mạnh mẽ, còn hơi… Gợi cảm?

Theo như cách nói của Lý Tư Di thì khá hay.

Không đúng, sai rồi… Tất cả là do Lý Tư Di, ngày nào cũng nói linh ta linh tinh.

Lộ Chi chột dạ ho khan một tiếng, ngồi thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khoảng nửa tiếng sau, xe chạy vào hồ Lệ Chi, nơi được bao bọc bởi ba ngọn núi non.

Nhà tổ của họ Phó nằm ở đây, được xây dựng bên hồ nước đã tồn tại được mấy ngàn năm, giống như một thiên đường giữa lòng thành phố. Nơi bọn họ ở còn là vị trí tốt nhất ở Vịnh Chẩm Nguyệt, thiên thời địa lợi nhân hòa. Sau hàng trăm năm dưới thời nhà Minh nhà Thanh, nơi đây còn từng là cố đô của một triều đại nào đó.

Nhà tổ chia làm hai, vòng qua cây bồ đề cao tới tận trời, một bên để cho ông cụ sống, nơi còn lại để các con cháu ở.

Cô từng đến đây một lần, nhưng lần đó ông cụ không có ở nhà, cô chỉ nhìn thấy giấy Tuyên Thành* và bút lông bày trong phòng sách, cùng một ít đồ sứ trắng xanh trang nhã trong tủ sưu tầm.

(*Giấy Tuyên Thành: còn được gọi lag Xuyến chỉ/Tuyên chỉ. Là laoij giấy chuyên dùng để viết thư pháp và vẽ tranh từ xa xưa. Giấy daimềm, màu trắng, được ví sáng bóng như ngọc, không bị mối mọt, mục nát, ít bị biến sắc qua thời gian)- nguồn google

Có thể nhìn ra ông là một trưởng bối kiên nhẫn, lịch thiệp, câu chữ đầy bụng.

Chẳng bao lâu sau, cô nghe thấy bên ngoài cửa kính ô tô có vài tiếng gào.

Ông cụ lửa giận ngút trời, đứng chắp tay sau lưng: “ Không muốn tới thì mẹ nó đừng tới nữa! ”

Lộ Chi: “ … ”

Phó Thành: “ Rốt cuộc thì cả ngày bận bộn gì hả? Từ năm 12 tuổi đã bận rồi! Rốt cuộc là đứa nào bắt nó ôm mấy cuốn sách với sổ ghi cả ngày thế? ”

“ Tôi dùng nửa cái mạng mới giục được nó kết hôn. Nó thì hay rồi, lãnh chứng được ba tháng đã chạy ra nước ngoài giám sát thị trường, tôi cần nó đi giám sát chắc? ”

Đúng rồi, cô kết hôn với Phó Ngôn Thương vì muốn trốn tránh gia đình, mà Phó Ngôn Thương cũng vì ứng phó với người nhà.

Quản gia ở một bên nhìn nhiều thành quen, kiên nhẫn an ủi: “ Cậu chủ quan tâm tới công ty thôi, người ngoài làm sao quản lý tốt như cậu ấy chứ? Trách nhiệm thôi mà, ông đừng tức giận ”

“ Trách nhiệm? Trách nhiệm của nó bây giờ là trau dồi tình cảm với vợ nó, lo cho gia đình nó tốt đẹp lên! Dung Thịnh đã có gia tộc quản lý, dù cho nó nằm trên giường ngủ cả ngày cũng không lụi bại được ”

“ Nói thì nói vậy thôi, nhưng nếu cháu thật sự nằm ở nhà ngủ… ”. Phó Ngôn Thương hạ cửa xe xuống: “ Ông sẽ là người đầu tiên đánh chết cháu trên giường ”

Ông cụ đã nhìn thấy xe của anh từ lâu, chắp hai tay lại, hừ một tiếng: “ Cháu cứ cực đoan như vậy, không phải nằm trên giường ngủ thì là làm việc hai mươi bốn tiếng chân không chạm đất à? ”

Phó Ngôn Thương nói: “ Làm việc hai mươi bốn tiếng sẽ chết đấy. Cháu chưa đến mức dốc hết sức vì công ty như thế, ông yên tâm đi ”

“ … ”

Lộ Chi thấy chủ đề nói chuyện của hai người đã kết thúc, nên nhanh chóng mở cửa xe để xuống, vòng một vòng đến trước mặt Phó Thành.

Cô thấy ông cụ lửa giận ngút trời như vậy thì có chút sợ, suy nghĩ một chút rồi cất giọng chào: “ Ông nội ”

Cô gái mặc một chiếc váy màu trắng dài đến đầu gối, khuôn mặt trong trẻo như sương, tóc tai vén gọn gàng, chỉ để lại vài sợi tóc mai, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Phó Thành lập tức nổi hết cả da gà, khóe miệng cũng vô thức nhếch lên, kinh ngạc: “ Ây da, Tiểu Chi cũng tới à? Lần trước không gặp được cháu khiến ông hối hận muốn chết. Mau tới đây nào, ông nội đặc biệt chuẩn bị bánh hoa quế cho cháu đấy. Đầu bếp Trần là đầu bếp làm bánh ngọt giỏi nhất thành phố Tô, nếu cháu ăn không ngon thì nhất định phải nói với ông nội, biết chưa? ”

Bậc thầy thay đổi sắc mặt, năng lực khống chế cảm xúc đỉnh thật, chuyển cảnh mượt như lụa, giọng nói cũng thay đổi luôn.

Một giây trước như núi lửa phun trào, một giây sau đã biến thành hoa anh đào mùa xuân phiên bản giới hạn, còn là loại có cánh hoa bay bay khắp màn hình.

Cô khiếp sợ, chỉ có thể nhìn Phó Ngôn Thương. Nhưng người đàn ông này không hề ngạc nhiên chút nào, ngước mắt lên ý bảo: Chuyện bình thường thôi.

Cô bước vào vườn hoa sơn chi nhỏ của ông cụ, bước qua thềm đá đi vào sân. Dọc đường đi, mùi hoa thơm phẳng phất, hòa lẫn với mùi mực thoang thoảng từ phòng sách. Lối vào sân, trước mái vòm tối màu có trồng một khóm tường vi, giống như một người hâm mộ sắc đẹp muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Khi cô bước vào, mọi người đã ngồi vào bàn ăn, người lớn người nhỏ đều có mặt cả. Cô không ngờ lại long trọng như vậy, bèn lần lượt chào hỏi từng người.

Gia tộc lớn nhiều đời đều kinh thương, quan hệ trong gia đình luôn rất phức tạp, chỉ một bữa cơm không đủ để cô làm rõ mọi chuyện. Nên không để ý đến nữa, chỉ thỉnh thoảng lễ phép đối đáp vài câu. Ông cụ về cơ bản là không để bầu không khí trầm xuống, cứ một lúc lại quay sang thổi râu trừng mắt với Phó Ngôn Thương, ba hồi lại như tắm mình trong gió xuân mà gắp đồ ăn cho cô.

Vừa nói, cô vừa nghiêng đầu nhìn sang, có thể nhìn ra ông cụ thực sự rất thương anh.

Trước đó, ấn tượng của cô về anh giống như một trang giấy trắng, mỏng đến phẳng lì, tất cả trên đó đều là phỏng đoán. Nhưng tới nơi mà anh lớn lên, nhìn thấy anh trong bữa tối bình thản chọc cho ông cụ không đáp được câu nào, trang giấy mỏng kia dường như đã dày hơn một chút.

Hoá ra anh cũng có lúc như thế, cô nghĩ.

Ăn xong bữa tối đã là mười một giờ.

Nếu không phải cô ngáp liên tục năm cái, ông nội còn định dẫn cô đến phòng sách của Phó Ngôn Thương tham quan cơ.

Khi họ quay trở lại vịnh Chẩm Nguyệt, trời đã rất tối.

Lộ Chi đi tắm trước, tổng kết lại biểu hiện của mình trong bữa ăn gia đình, hẳn là vẫn rất tốt.

Biết mình não cá vàng, cô bèn gấp không chờ nổi mà quấn khăn tắm đi ra ngoài trước. Phó Ngôn Thương đang ngồi xổm ở trước bàn đầu giường, hình như đang tìm gì đó.

Cô lên tiếng trước: “ Đúng rồi, em phải nói với anh chuyện này trước… ”

Giây tiếp theo, có thứ gì đó được rút ra, Phó Ngôn Thương quay người lại, tạm dừng một giây: “ Em mua à? ”

Cô tập trung nhìn hộp bao cao su màu xanh trên ngón tay anh, bên trên còn viết mấy câu ngượng ngùng cấm người dưới mười tám tuổi.

… Không đúng, sao anh lại lấy cái này ra?

Cô xua tay, máu dồn lên não, định giải thích với anh chỉ là hiểu lầm, thì giây sau đó người đàn ông đã lật mặt sau lại, nhìn hai lần rồi nhẹ nhàng nói: “ Tuy mục đích ban đầu là tốt ”

“ Nhưng mà ”. Ngừng một chút, anh nói, “ Em có biết là em mua size S không? ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play