Hàm Chi

Chương 6: "Sao anh không nói gì?"


1 tháng

trướctiếp

Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, còng tay lạnh lẽo bằng bạc phát ra ánh sáng.

Dưới ánh sáng yếu ớt, vẻ mặt của người đàn ông phức tạp đến khó đoán.

Cô bị còng tay kéo lên, cô vẫn chưa tỉnh hẳn, lơ mơ chống tay lên nệm giường, “ … Anh đã hứa với em là không nhìn mà ”

“ Em ngủ lăn qua lăn lại khiến thứ gì đó đập trúng eo tôi ”. Anh nói: “ Tôi không biết là gì nên mới nhìn thử ”

Căn phòng im lặng trong giây lát.

Anh dùng giọng điệu bình thản đến kỳ lạ, cực kỳ không phù hợp với khung cảnh kỳ quặc này, “ Nếu em thích cái này thì có thể nói với tôi, không cần phải lén lút tự chơi một mình, rất nguy hiểm ”

Giọng anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Lộ Chi tưởng rằng bản thân nghe nhầm.

Cô vô thức thốt lên, “ Khả năng chấp nhận của anh cao vậy sao? ”

“ … ”

“ Khoan đã, em không có ý muốn chơi cái này với anh ”. Cô gần như lập tức quỳ nửa gối đứng dậy, “ Em chỉ thử bừa thôi, nhưng không mở ra được, thật đấy ”

Phó Ngôn Thương, “ Bộ em mua không có đồ tặng kèm? ”

“ Em không mua! ”. Cô kéo ngăn tủ ra để chứng minh sự trong sạch, “ Nó có sẵn trong ngăn kéo, em thấy có chìa khóa nên mới… ”

Anh cúi người xuống, bật đèn ngủ lên, sau đó lấy chiếc chìa khóa đó ra khỏi ngăn kéo, thử nó với ổ khóa.

Lộ Chi hỏi một câu không đúng lúc, “ Biệt thự của ông nội, mỗi phòng đều có những thứ này sao…? ”

“ Có lẽ chỉ phòng của chúng ta mới có thôi ”

Đây có được coi là một loại vinh dự không?

Cô không biết phải nói gì, thuận miệng thốt lên một câu cảm thán, “ Vậy ông mua cũng nhiều thật! ”

“ Em góp phần cổ vũ ông ấy rồi đấy ”

“ … ”

Cô bĩu môi, không nói gì nữa.

Cô quỳ nửa người trên nệm, một tay đỡ ổ khóa cho anh, một tay cầm lấy chìa khóa. Để phối hợp với anh, cô dứt khoát xỏ cả tay kia vào còng bạc để có thể xoay nó.

Tấm gương phản chiếu bóng mờ đầy gợi cảm và hư ảo.

Cô mất tự nhiên quay đi chỗ khác.

Ngay sau đó, Phó Ngôn Thương leo xuống giường.

“ Anh đi đâu đấy? Chưa mở được mà ”

“ Tìm thứ gì đó bôi trơn, bị kẹt rồi ”

Anh kéo ngăn tủ rồi cúi người lục lọi. Cô nhớ ra trong đó còn có thứ mà cô chưa xem qua, thế là cũng cúi người. Nhưng chưa kịp nhìn rõ thì bàn tay to lớn của anh đặt lên đầu cô, sau đó xoay sang hướng khác.

Lộ Chi, “ Có gì mà em không thể xem được sao? ”

“ Cái gì cũng không thể xem ”

“ … ”

Cô giả vờ phối hợp không nhúc nhích, rồi khi anh lơ là cảnh giác lại từ từ quay đầu liếc nhìn.

Trong ngăn kéo, đủ loại đồ chơi đầy màu sắc. Cô đứng hình hai giây, vẫn cảm thấy không nhìn mới là quyết định đúng đắn.

Sau một hồi loay hoay không mở được còng tay, Lộ Chi bỗng lên tiếng, “ Em có son dưỡng môi, thử dùng cái đó xem ”

Phó Ngôn Thương ừ một tiếng, “ Để ở đâu? ”

“ Trong túi xách trên bàn ”

Tiếng lục lọi vang lên từ phía xa, Lộ Chi đợi hơn một phút vẫn không thấy anh quay về. Nên cô bèn giơ tay lắc lư chiếc còng trên cổ tay, rồi chân trần bước xuống giường tiến tới nhìn, “ Tìm không thấy ạ? ”

… Thật sự không tìm thấy.

Lộ Chi cố gắng nhớ lại lần cuối cùng sử dụng son dưỡng môi, “ Em vừa thoa trước khi ngủ, sau đó là bỏ nó ở đây nè, sao lại không có nhỉ? ”. Nói xong, cô còn cố gắng dùng hai tay lục túi xách, “Son môi, kem nền, cọ… ”

Môi cô bỗng bị ai đó quệt qua.

Son dưỡng môi sử dụng lần cuối trước khi ngủ, giờ đây trở thành công cụ duy nhất. Lộ Chi ngước mắt lên, trong ánh sáng mờ, cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh. Chỉ cảm nhận được ngón tay có đường vân đang dùng lực ấn môi cô xuống tạo thành một đường lõm, sau đó từ từ lau sạch, rồi đến môi trên.

Khi những phần son còn sót lại được bôi lên chìa khóa và còng tay được mở ra một cách suôn sẻ, thì cô vẫn chưa kịp phản ứng.

“ Được rồi ”. Anh nói: “ Ngủ đi ”

“ Lần sau chơi những thứ này nhớ nói với tôi ”

“ … ”

Lộ Chi leo lên giường, đắp chăn lại, tạm thời không có ý định đi ngủ. Cô phát hiện người bên cạnh đi rửa tay trở lại nhưng không nằm xuống mà dựa vào đầu giường mở máy tính.

Đèn ngủ tắt, máy tính xách tay của anh tản ra ánh sáng xanh trong đêm.

Lộ Chi: “ Sao thế ạ? ”

“ Không ngủ được nên xem tài liệu ”

Cô nằm ngửa một lúc, hai chân vắt lên nhau, “ Mỗi ngày có nhiều việc phải làm như vậy sao? ”

“ Tất nhiên là công việc làm không hết ”. Anh nói: “ Có vô số dự án cần mở, vô số chữ ký cần ký ”

“ Cũng đúng ”. Cô gật đầu, “ Vậy ngày mai chúng ta về nhé ”

“ Làm cái này để giết thời gian thôi ”. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, “ Xử lý ở đây cũng được ”

“ Không phải, chủ yếu là em cũng phải quay lại làm việc ”

“ … ”

Cô nằm đó, cảm thấy cổ tay hơi đau nhức, liếc mắt nhìn ánh sáng phát ra từ máy tính của anh. Cô giơ tay lên nhìn chỗ bị còng đè xuống có vết hơi đỏ, có lẽ là do bị siết quá chặt.

Cứ như vậy, anh tập trung làm việc, cô dựa vào ánh sáng lén nhìn vết hằn đỏ trên tay, nó giống như vầng trăng lưỡi liềm nằm dưới xương cổ tay. Bỗng nhiên, vị trí đó bị người đang gõ bàn phím chạm vào, anh hỏi: “ Đau không? ”

“ Hơi đau ạ ”. Cô khá ngại, “ Nhưng không có vết thương, chỉ là da thịt em mỏng, lại sợ đau nữa ”

“ … ”

Sáng hôm sau, Lộ Chi thức dậy lúc tám rưỡi.

Khi cô ngủ muộn thì rất khó ngủ say, và thức dậy cũng sẽ sớm.

Nhưng khi cô đứng dậy mới phát hiện đèn ngủ trên bàn cách đó không xa đang bật. Phó Ngôn Thương ngồi trên ghế sô pha, trước mặt là máy tính xách tay được cắm sạc, bên cạnh là một cốc Latte uống gần hết, trông như đã thức dậy từ lâu.

Đợi anh họp xong, cô mới lên tiếng hỏi: “ Anh không cần ngủ à? ”

“ Ngủ ít ”

“ Bẩm sinh? ”

“ Cũng không hẳn ”. Anh suy nghĩ một chút, “ Là kiểu tiến hóa ”

“ … ”

Buổi sáng họ đi spa để thư giãn thả lòng, trải nghiệm gần như tất cả những gì có thể thử được. Đến chiều bắt đầu trở về nhà.

Lộ Chi vừa ngồi vào ghế sau, cánh cửa bên trái đột nhiên mở ra, Phó Thành từ bên ngoài chen vào.

Lúc đầu cô và Phó Ngôn Thương ngồi cách nhau, vẫn còn khá rộng rãi. Nhưng ông nội chen vào, khoảng cách giữa hai người lập tức bị rút ngắn. Phó Ngôn Thương ngồi dịch vào giữa, ống quần cọ vào tà váy cô.

Cô nghiêng đầu.

Phó Ngôn Thương cũng quay sang Phó Thành, “ Cháu để dành ghế lái phụ cho ông ”

Ông nội hất cằm, “ Ông thích ngồi đây đấy! ”

Vốn dĩ chỗ ngồi rất rộng, nhưng vì ông nội chiếm chỗ, nên cuối cùng hai người gần như dính vào nhau. Cô nghe thấy Phó Ngôn Thương quay sang hỏi ông cụ, “ Ông còn nhích vào trong thêm chút nữa thì cháu bế cô ấy ngồi luôn lên đùi cháu nhé? ”

Lộ Chi: “ … ”

Quả nhiên, sau khi nói xong câu này, ông cụ hừ một tiếng rồi lui sang bên cạnh, rốt cuộc cô cũng có thể thở.

Xe chạy rất êm, tối qua cô ngủ không đủ giấc, cơn buồn ngủ dần ập đến. Chỉ nghe thấy Phó Thành lên tiếng, đang nói chuyện với chú Tông ở ghế trước.

Phó Thành: “ Tông Hoài à, về sau chiếc xe này giao cho cậu lái, mỗi ngày tan làm đón hai đứa nó về luôn, đừng mỗi đứa một xe, xa cách nhau lắm ”

Chú Tông đồng ý.

Lộ Chi nghĩ thầm, sau này tan làm sẽ phải đi chung một xe về nhà sao…

Trong khoang xe, giọng nói của Phó Ngôn Thương từ từ vang lên.

“ Có nhiều chuyện, ông càng cố ý vun đắp thì sẽ càng không có kết quả ”

“ Ít quản chuyện của ông đi! ”

Lộ Chi đã chìm vào giấc ngủ, nhưng cơ quan thính giác vẫn còn hoạt động. Một khi chủ đề liên quan đến cô, đôi tai của cô luôn có thể bắt kịp chính xác.

Giọng Phó Thành nhỏ hơn một chút: “ Tiểu Chi ngủ rồi… Cháu nhìn kìa, đầu con bé lung la lung lay, không biết để đầu con bé gối lên vai cháu sao? ”

“ Cháu dại dột lắm mới làm vậy ”. Tiếng gõ bàn phím khe khẽ vang lên, xen lẫn với câu trả lời của anh, “ Người ta ngủ dựa vào bên phải, cháu lại kéo sang bên trái, lỡ cô ấy bị sái cổ thì ai chịu trách nhiệm? ”

“ Vậy còn không đơn giản quá à? Nếu con bé bị sái cổ, buổi tối đến lúc ngủ thì cháu cứ để con bé gối lên cánh tay cháu, hiểu chưa? ”

“ Đúng là một ý kiến hay ”. Anh bình thản đáp: “ Nếu ông không nói, cháu còn tưởng tay mình không có tác dụng gì ”

Lộ Chi âm thầm quay đầu đi, mất một lúc mới nhịn được cười.

Xe chạy hơn hai tiếng, cuối cùng cũng tiến vào khu vực nội thành. Sau khi đưa Phó Thành về nhà tổ, xe lại quay về Vịnh Chẩm Nguyệt.

Cô từ từ mở mắt, cảm nhận được Phó Ngôn Thương lùi về vị trí ban đầu. Giữa hai người lại có ánh sáng chiếu vào, ánh sáng màu vàng chiếu lên bộ nội thất màu xám bạc trong xe.

Phó Ngôn Thương: “ Không giả vờ ngủ nữa? ”

Cô sững người, “ Sao anh biết? ”

Hỏi xong lại nghĩ tính ra cũng dễ biết, nên nói: “ Em đã cố gắng ngủ rồi, nhưng không sao ngủ được ”

Anh gấp máy tính đã xử lý công việc suốt dọc đường, lúc này thả lỏng cơ cổ, hỏi cô, “ Cần không? Gối đầu lên vai tôi ”

Với giọng điệu này, cô thực sự không phân biệt được là anh đang mỉa mai hay chỉ đơn thuần là hỏi, nhưng vẫn lắc đầu lia lịa.

“ Không cần không cần, em dựa vào kính cửa sổ ngủ là được ”

Lợi ích trực tiếp từ chuyến đi chơi là khi về nhà sẽ có nhiều cảm hứng mới.

Ngày hôm sau, Lộ Chi chỉ mất một buổi sáng là đã sửa xong bản thảo mà Từ Tinh viết trước đó.

Lý Tư Di liên tục gật đầu, “ Sửa xong hay hơn nhiều, thiết kế phần tặng hoa cũng khá thú vị. Kiểu bấm vào là có thể tự sáng đèn, lại còn có thể chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè. Sau khi về nhà nam chính còn phản hồi lại, cảm giác cuốn hút rất mạnh, người chơi chắc chắn sẽ thích ”

Hai chi tiết đèn sáng và chụp ảnh đều do cô nghĩ ra khi đi dạo trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.

“ Vậy mình đưa cho họ để họ nhanh chóng làm, dù sao cũng sắp khai mạc rồi ”. Lý Tư Di nói: “ Chiều nay mình còn một buổi phỏng vấn ”

Lộ Chi ừ một tiếng, xoa xoa đôi mắt hơi sưng, nhẹ nhõm thở phào.

Lý Tư Di: “ Sao vậy? ”

Cô nói: “ Chỉ là cảm thấy… Kết hôn cũng có chỗ lợi ”

“ Đâu chỉ có vậy, trước đây hai chúng ta đi chơi, một tuần mẹ cậu gọi đến mười lăm cuộc, bây giờ tốt hơn nhiều rồi ”. Lý Tư Di nói: “ Bây giờ bản thân cậu cũng thoải mái hơn nhiều phải không? ”

“ Ừ ”. Lộ Chi gật đầu, “ Hôm nay cậu phỏng vấn lúc mấy giờ? Phỏng vấn xong chúng ta đến khu triển lãm sắp xếp gian hàng, tiện thể làm quen với địa điểm ”

“ Được ”

Lúc 4 giờ chiều, sau khi Lý Tư Di phỏng vấn vị trí lập kế hoạch xong, thì cùng Lộ Chi đến hội trường triển lãm đối diện.

Khu đất này ở trung tâm thành phố đã được nhà họ Phó mua lại. Sau khi tập đoàn Dung Thịnh mở cửa, các khu thương mại xung quanh cũng rục rịch xây dựng, các hoạt động ăn uống, vui chơi giải trí dần dần trở lên đa dạng phong phú. Lộ Chi đang nắm giữ tòa nhà số 3, buổi triển lãm game lần này được tổ chức tại tòa nhà số 4 đối diện.

Lý Tư Di rõ ràng đã nghĩ ra điều gì đó, “ Nói đi cũng phải nói lại, căn nhà ở Vịnh Chẩm Nguyệt là quà cưới ông nội anh ta tặng cho hai người, tòa nhà số 3 là Phó Ngôn Thương tặng cho cậu. Cho dù cậu không dựa vào gia đình, thì tiền thuê nhà mỗi tháng của tòa số 3 cũng phải lên đến bảy con số ”. Nói đến đây lại bắt đầu cảm thán, “ Chết tiệt, giàu sang phú quý này bao giờ mới đến lượt mình? ”

“ Đừng nói như thể mình được lợi lộc lớn lao gì ”. Lộ Chi nói: “ Quà cưới mình cũng đã tặng anh ấy rồi đấy ”

Mắt Lý Tư Di sáng lên, chuyện này cô ấy sao lại không biết: “ Cái gì thế? ”

Lộ Chi cười rạng rỡ,  “ Một cô vợ xinh đẹp ”

“ … ”

Sau khi xuất trình các loại giấy tờ liên quan, họ đã thuận lợi đi vào tầng một của hội trường triển lãm.

Về cơ bản, một số gian hàng đã được bố trí xong, phần lớn chỗ trống vẫn còn, chỉ cần đặt biển của tên công ty.

Từ Tinh vì để leo lên cái đùi vàng Hoa Á mà không ngại đạp hai người họ, nhường vị trí đẹp nhất ở cửa ra vào cho người ta. Qua vài ngày nữa sẽ biết được rốt cuộc họ làm ra game gì.

Lộ Chi chụp ảnh xe hoa, cùng Lý Tư Di thảo luận về bố cục tổng thể một lúc. Cả những loại hoa cần thiết, đồng thời cũng đo đạc kích thước, sau đó mới rời đi.

Xử lý công việc xong đã là 6 giờ tối, trên xe hoa còn có Logo của Dung Thịnh. Cô nghĩ dù gì cũng phải về nhà cùng Phó Ngôn Thương, cho nên Lý Tư Di dỡ Logo bỏ vào cốp xe, định nhân tiện mang trả lại luôn.

Đây là lần đầu tiên cô bước vào công ty của anh.

Tòa Dung Thịnh đã chuyển vào ba năm trước. Hiện tại tòa này đang sử dụng các thiết bị thông minh tiên tiến nhất, nhận diện khuôn mặt để chấm công, thang máy hẹn giờ, 17 thang máy có thể kiểm soát lượng người một cách chính xác vào giờ cao điểm sáng và tối. Nghe nói bản phác thảo kiến trúc bên ngoài là do Phó Ngôn Thương ở nước ngoài đích thân tham gia phác họa. Toàn bộ tòa nhà như một chiếc thang leo lên trời. Chỗ nào cũng đều thể hiện rõ năng lực và tham vọng của Dung Thịnh.

Cô ra vào rất khiêm tốn, được thư ký của Phó Ngôn Thương đích thân ra đón, cũng báo rằng cô chỉ cần đợi một lát, cuộc họp của anh sắp kết thúc.

Cô gật đầu đồng ý, dù sao về nhà cũng chỉ chơi một số trò của đối thủ cạnh tranh, ở đâu chơi cũng vậy thôi.

Lý Tư Di lái xe về trước, Lộ Chi được dẫn vào phòng tổng giám đốc. Văn phòng của anh giống như trong tưởng tượng của cô, nhưng bất ngờ là không hề lạnh lẽo chút nào. Dường như anh rất thích trồng cây xanh, góc nào cũng đặt những cây cảnh tươi tốt, trên tường toàn là chậu thủy tinh, trong khóm màu xanh lá vẫn có thể nhìn thấy một vài bông hoa nhân tạo.

Dọc theo mép kính trong suốt còn có hơi nước bốc lên.

“ Cô là thư ký duy nhất của anh ấy? ”. Lộ Chi tò mò nhìn vào phòng thư ký, “ Anh ấy không có thư ký xinh đẹp nào à? ”

Hà Chiếu vội nói: “ Không có! Xin cô đừng nghĩ nhiều! ”

“ Không cần dùng kính ngữ với tôi ”. Lộ Chi nói: “ Cô đi làm việc đi, tôi sẽ ngồi ở đây, nếu có việc gì thì gọi máy nội bộ cho tôi ”

Văn phòng có một chiếc ghế dài mềm mại, trên đó còn có một chiếc chăn nhăn nhúm. Cô khom người nhặt một góc nhỏ lên, tò mò nghĩ vừa rồi anh nghỉ ngơi ở đây sao?

Nhưng khi ngón tay chạm vào, lại không có cảm giác gì.

Trên tủ đặt một hộp socola, có hai mươi lăm viên xếp ngay ngắn trong hộp, đã bị ăn mất ba viên. Cô lấy một viên rồi cắn thử một nửa, không ngờ bên trong lại có chất lỏng, ngậm vào thấy hơi đắng, còn có chút cay, cuối cùng có vị rất ngọt.

Bao bì toàn là tiếng Tây Ban Nha, không nhìn ra được gì, nhưng socola mà, đều như nhau cả…

Cô nghĩ chắc cũng không có gì đặc biệt.

Phó Ngôn Thương họp xong mới nhận được tin nhắn của Lộ Chi, nhưng khi đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc thì không thấy ai ở gần cửa.

Dĩ nhiên anh nghĩ rằng cô đã tìm một chỗ thoải mái để nằm, nhưng chăn trên ghế dài đã biến mất, người lại không thấy bóng dáng đâu. Anh đang định quay người thì đột nhiên bị một hộp rỗng thu hút tầm mắt.

Thỉnh thoảng anh đau đầu muốn ngủ nhưng không thể ngủ nhanh thì sẽ dùng một ít rượu để hỗ trợ giấc ngủ. Nhưng lúc này, hộp socola rượu nồng độ cao đó…

Nằm trống trơn trên tủ, không còn một viên.

Cô chạy đi đâu rồi?

Không tìm thấy người, mọi thứ đều trở nên nguy hiểm. Anh đi đến bàn làm việc định gọi điện cho Hà Chiếu. Lòng bàn tay đặt lên lưng ghế, rất tự nhiên xoay người lại, một con nhộng nằm trên đó, đôi tay đặt lên đầu gối, bọc chăn màu vàng nhạt kín cơ thể, ánh mắt long lanh nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “ Surprise ”

Thật là bất ngờ.

Đôi má cô đỏ đến đáng ngờ, khóe mắt có chút ướt át. Tần suất chớp mắt chậm lại, cả người trông hơi đờ đẫn.

Phó Ngôn Thương hỏi cô, “ Em còn tỉnh không? ”

“ Hả? ”. Cô nói: “ Sao cơ ạ? ”

“ … ”

Ăn gần hết hộp socola, mong cô không say cũng không được.

Phó Ngôn Thương kéo chăn ra khỏi người cô, người cô đổ mồ hôi, trên cổ hơi ướt, tóc mai dính dưới cằm.

Anh đưa tay vén lọn tóc đó ra, “ Về nhà thôi ”

Cô mờ mịt: “ Về biển à? ”

“ Biển nào? ”

“ Anh quên rồi à? ”. Cô nói: “ Em là một con sứa ”

Nói xong lại hoảng hốt nhìn anh kéo chăn ra, “ Cứ như này không phải là em sẽ bị anh nhìn thấy hết sao? ”

“ … ”

Anh còn chưa rảnh đến mức đôi co với người say rượu, gật đầu hùa theo, “ Được rồi, thưa quý cô Sứa, chúng ta về biển nào ”

“ Nhưng bây giờ hệ sinh thái biển không tốt ”. Cô nhăn mặt đau khổ nói: “ Em về sẽ không chết sớm chứ? ”

“ Tôi có một cái bồn tắm rất lớn ”

Phó Ngôn Thương quyết định phải nhanh chóng kết thúc chủ đề này, nên đưa tay định kéo cô dậy, nhưng cô đột nhiên né tránh.

Lộ Chi lảo đảo đứng dậy, giữ khoảng cách với anh, “ Không được, em sẽ phóng điện vào anh đấy ”

“ … ”

Đi được hai bước, cô cảm thấy đầu choáng váng, tiến đến nói chuyện với anh, “ Đi bộ mệt quá, anh có xe lăn không? Em muốn ngồi xe lăn ”

“ Sứa ngồi xe lăn? ”. Anh nói: “ Em vậy mà có thể nghĩ ra được cái này ”

Vào thang máy riêng, cuối cùng cô cũng bình tĩnh được một chút. Chú Tông đã lái xe chờ sẵn ở dưới. Sau khi cửa xe đóng lại, ngay khi anh tưởng rằng hôm nay sẽ kết thúc như vậy, thì…

Quý cô Sứa tiến tới hai bước, nhỏ giọng hỏi anh, “ Anh biết tại sao sứa lại bị mắc vào lưới đánh cá không? ”

“ Vì những con sứa nói nhiều sẽ bị bắt lại ”

“ … ”

“ Không phải vậy ”. Cô không hài lòng, do dự một lúc không biết đang ủ mưu gì. Anh nghiêng người điều chỉnh cửa gió điều hòa. Giây tiếp theo đã bị người ta đè ngã xuống ghế sau. Lộ Chi vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, ghé vào tai anh hài lòng nói: “ Em bắt được anh rồi nè ”

Phó Ngôn Thương ngước lên, gương chiếu hậu phản chiếu ánh mắt vô cùng kinh ngạc của chú Tông.

Anh mở miệng, định lấy một cái chăn, “ Chú Tông, làm phiền chú… ”

Lời chưa nói hết, chú Tông giống như tâm linh tương thông mà gật đầu, giơ tay ấn nút.

Bỗng đâu đó vang lên tiếng “cạch”.

Trong tầm mắt, tấm vách ngăn độc quyền của Maybach, vốn dĩ đã lâu không sử dụng và gần như đã bị lãng quên. Lúc này đang nhô lên một góc nhỏ, sau đó dứt khoát…

Nâng lên đến đỉnh.

Giọng nói của hai người lập tức bị ngăn cách, biến mất trong ánh mắt đầy ẩn ý của chú Tông.

Lộ Chi im lặng một lúc, nhỏ giọng hỏi: “ Sao anh không nói gì? ”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp