Hàm Chi

Chương 1: Em tan làm sớm à?


1 tháng

trướctiếp

Vào tháng sáu, toàn bộ Tô Thành phủ đầy sắc xanh.

Lăn tăn từng đợt sóng nước màu trắng, đẹp như một bức tranh thủy mạc. Sáng sớm, mưa phùn lặng lẽ rơi, mưa tưới ướt đẫm mặt đất cùng với từng cành cây kẽ lá. Trên những bức tường màu trắng, hoa sơn chi đang đến thì nở rộ.

Mùi hoa sơn chi thơm nồng nàn, mưa càng ngày càng nặng hạt. Nhìn qua gương chiếu hậu của xe ô tô, thành phố giống như một cuộn tranh vậy. Màu trắng tinh khiết, màu xanh tao nhã, hình ảnh phác họa một mùa xuân đầy sức sống động.

Lộ Chi dựa người vào ghế phụ, thưởng thức cảnh đẹp chưa được hai giây, đột nhiên suy nghĩ của cô bị tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn.

Chú Tông tài xế xe nhắc nhở: “ Mợ chủ, có điện thoại ”

Rất ít người sẽ gọi điện cho cô vào lúc này, tiếng điện thoại vừa kêu vừa rung, thanh âm lớn khiến nhịp tim cô chậm vài nhịp.

Tuy nhiên, chiếc túi hôm nay là do cô thuận tay chọn bừa, một loại túi hình hộp đang được ưa chuộng, một thứ đồ bỏ đi xinh đẹp.

Đồ bỏ đi không chịu nghe lời, mãi mà không tài nào mở được khóa kéo. Khó khăn lắm cô mới mở cầm được chiếc điện thoại — thì thanh âm đòi mạng bỗng nhiên dừng lại.

Xảy ra chuyện gì vậy? Tắt máy rồi?

Chiếc Panamera đậu chuẩn xác ở dưới lầu CBD, chú Tông thấy cô không nghe điện thoại nên nói: “ Đúng rồi mợ chủ, trước đó… ”

Tiếng rung lại vang lên, nhưng lần này là cuộc gọi Wechat.

“Từ từ hẵng nói ạ”, cô chỉ chỉ vào điện thoại, “ Chờ một chút, cháu nghe điện thoại ạ ”

Cuộc gọi đến từ một người bạn thân thời đại học, đồng thời cũng là đối tác trong phòng làm việc của cô, Lý Tư Di.

“ Đến dưới lầu rồi ”. Lộ Chi nói, “ Sao thế, nhớ mình rồi à? ”

Lý Tư Di im lặng hai giây: “ Hy vọng lúc cậu đến phòng làm việc vẫn có thể cười được ”

Lộ Chi: “ …… ”

Chuyện lớn như vậy?

Tắt điện thoại, cô lập tức mở cửa xe: “ Chú Tông, phòng làm việc có chút việc gấp, cháu sẽ nói chuyện với chú sau! ”

Thang máy đi thẳng đến tầng 33, đing một tiếng rồi mở ra. Tầng trên cùng tràn ngập sắc nắng, có vài tia nắng chiếu xuống tấm thảm nhung màu xám nhạt, tạo thành một đường cong hình trăng non.

Hương hoa tươi mát bay trong không khí, ánh sáng trên tường phác họa nên chiếc logo của phòng làm việc. Một quả cầu vũ trụ được bao quanh bởi một bó hoa, phòng làm việc của cô – “Một nhánh vũ trụ”.

Đây được mệnh danh là con mắt của thành phố, bốn phía được bao quanh bởi cửa kính trong suốt. Dựa vào vị trí cùng thiết bị cao cấp đứng đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố, ngựa xe như nước, đèn đuốc sáng trưng.

Căn bản không ai ngờ rằng tầng trên cùng của chung tâm thương mại do tập đoàn Dung Thịnh bỏ vốn, lại có một phòng làm việc đang trong thời gian tạo dựng một trò chơi.

Lộ Chi bước nhanh chân, vừa đẩy cánh cửa kính ra, cô liền nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.

“ Tôi thừa nhận, ở độ tuổi của mấy người mà có thể thành lập được một phòng làm việc như này, quả thật là rất có bản lĩnh. Nhưng xét về phương diện trò chơi, chúng ta có quá nhiều quan điểm khác nhau, mấy người lại không chịu nghe theo tôi, cho nên chúng ta hợp thì ở mà không hợp thì tan. Đây là đơn xin từ chức của tôi, tôi đi trước ”

Từ Tinh đặt biểu công việc lên bàn làm việc, lúc xoay người thì nhìn thấy Lộ Chi, chị ta bèn nở một nụ cười giả tạo: “ Chúc mấy người thuận buồm xuôi gió, thân ái ”

Nhưng đôi mắt đầy thành kiến lại toàn là sự khinh thường.

Tiếng giày cao gót vang vọng trên mặt đất, lúc Từ Tinh đi ngang qua Lộ Chi thì bất ngờ dừng lại, có lẽ cho rằng cô sẽ giữ chị ta lại.

Nào ngờ Lộ Chi lập tức xoay người, như thể đã chuẩn bị từ lâu, lấy ra khẩu pháo hoa, dải ruy băng sặc sỡ bay tung tóe, không rõ có phải là đang chúc mừng hay không: “ Trời ạ, chúc chị Tinh từ chức vui vẻ, thật là đáng tiếc quá mà ”

Cô khịt mũi tiếc nuối trước cảnh vui sướng, dùng toàn sức lực để diễn: “ Đi thong thả không tiễn ”

“ …. ”

Từ Tinh nghiến răng nghiến lợi đi về hướng thang máy, thậm chí cửa thang máy còn chưa kịp đóng lại, phòng làm việc đã truyền ra tiếng cười của Lý Tư Di: “ Chi tổng! Trâu bò! ”

……

“ Công việc thường làm thôi ”, Lộ Chi cúi đầu nghiên cứu khẩu pháo hoa chúc mừng, “ Mình sớm đã biết chị ta không muốn làm ở đây nữa rồi ”

Chuyện Từ Tinh không phục đã xảy ra từ lâu rồi.

Lúc ấy phòng làm việc tuyển người có kinh nghiệm, vừa hay Từ Tinh 32 tuổi vừa mới từ chức ở bộ phận Marketing của một công ty quảng cáo, căn bản không hề có tí liên quan dính dáng gì tới game tình yêu mà bọn họ đang làm cả. Nhưng dù sao người ta cũng đã tới tận ba lần, cuối cùng Lộ Chi cảm thấy lòng nhiệt huyết rất đáng được trân trọng, nên châm chước nhận chị ta vào đội.

Kết quả vào chưa tới một tháng, Từ Tinh bắt đầu ỷ vào việc bản thân lớn tuổi, vênh mặt hất hàm sai bảo các bộ phận khác, rất có phong thái “không nhìn năng lực chỉ nhìn tuổi”. Trong các cuộc họp hội nghị thường kỳ, câu nói phổ biến nhất mà chị ta nói là: “ Cưng à, chị lớn hơn em tận mười hai tuổi đấy, có chuyện gì cũng phải nghe theo lời người lớn nói chứ ”

Lộ Chi thấy cũng có lý, sau đó bãi bỏ tư cách tham gia cuộc họp hội nghị thường kỳ của chị ta.

Từ kia lúc sau Từ Tinh không thèm giả vờ nữa, Lộ Chi cũng lười đuổi người, đợi chị ta chủ động rời đi.

Lý Tư Di lật tờ đơn từ chức, lắc đầu: “ Có phải do bài giới thiệu của chị ta viết luôn bị cậu từ chối, nên cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm không? ”

“ Không phải ”, Lộ Chi chân thành nói, “ Chị ta cho rằng mấy câu từ yêu đương quê mùa mà chị ta viết ra là cực phẩm. Còn cốt truyện mình viết là tầm thường ”

“ …… ”

Game mà họ đang làm chính là《 Quỹ đạo 》, một kiểu game phổ biến hiện nay. Nữ chính là một họa sĩ, quay về một ngàn năm trước giải cứu nền văn mình nhân loại. Trong quá trình đó, cô ấy gặp được nam chính theo đủ loại phong cách khác nhau. Từ đó dựa vào cốt truyện, mở khóa ra những mẩu chuyện tình yêu khác nhau.

Trước mắt vẫn chưa chính thức phát hành, vẫn đang trong quá trình thử nghiệm nội bộ.

“ Chị ta phân biệt tuổi tác, cảm thấy tuổi trẻ tương đương với làm việc không tốt ”, Lý Tư Di nói, “ Vốn dĩ đây là một thế giới trò chơi giả tưởng, chỉ có người trẻ tuổi mới biết được người chơi thích gì — ”

Bỗng nhiên Lý Tư Di dừng lại: “ Chờ đã! Không phải mấy ngày nữa sẽ tham gia hội triển lãm trò chơi à, sao chị ta không để lại biểu mẫu? Tới lúc đó chúng ta dựa vào cái gì để vào bên trong đây? ”

Tục ngữ nói rất hay, một khi thằng nhỏ nói muốn xi xi, vậy tức là nó sớm đã đái ra quần.

Lộ Chi nhanh chóng mở máy tính, phát hiện tài liệu trên đám mây của buổi triển lãm đã thay đổi, vị trí vốn dĩ thuộc về bọn họ lại biến thành của công ty khác.

“ Từ Tinh đầu quân cho công ty khác rồi ”. Cô nói.

“ Cô ta đưa vị trí của chúng ta cho người khác? ”. Lý Tư Di đập bàn một cái, “ Tài liệu không phải đã cập nhật từ tuần trước à? Chị ta tìm được máng khác từ tuần trước? ”

“ Có lẽ là vậy ”. Lộ Chi kéo nhanh xuống dưới, “ Hơn nữa cũng đã kín chỗ rồi, không mua chỗ được ”

Lý Tư Di tức đến mức trợn trắng con mắt: “ Trách không được lúc nãy ra đi dứt khoát như vậy. Hóa ra sớm đã vẽ sẵn đường cho chúng ta, chị ta thì vẻ vang rời đi, phòng làm việc của chúng ta lại phải nhìn theo? ”

“ Chắc là vẫn còn cách, đừng nóng vội, mình tìm thử xem ”

Lộ Chi đặt ly sữa tươi vị matcha mà cô cầm suốt đoạn đường lên bàn, lúc chống cằm, ngón trỏ bất giác đặt bên môi.

Đồ lạnh có hơi nước, nên ngón tay cũng bị dính nước, lúc chạm vào môi có cảm giác lành lạnh.

Lý Tư Di nhìn qua.

So với chuyện Từ Tinh có thành kiến với năng lực làm việc của cô, thì gương mặt xinh đẹp này cũng khiến người ta không có chỗ nào để chê.

Lý Tư Di nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, lúc ấy ánh đèn trong ký túc xá như sáng thêm mấy lấc. Lúc đó cô đeo một chiếc túi nhỏ bên vai, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, mũi cao môi mỏng, đôi mắt linh động như được ngâm trong thanh tuyền, mắt đẹp ngây thơ, mỗi lần chớp mắt đều giống như bươm bướm chuyển động.

Ai nhìn vào cũng sinh ra cảm giác dễ chịu.

Nhưng qua lại thân thiết với cô mới biết, tính cách cô khác hoàn toàn với khuôn mặt này.

Lý Tư Di thấy cô dựa lưng vào ghế, hỏi: “ Sao vậy, mệt à? ”

“ Không phải ”, Lộ Chi nói, “ Ý chí chiến đấu bừng bừng ”

Sớm đã biết cô không phải kiểu người sẽ chịu thua bất cứ ai.

Lần đầu tiên bọn họ làm ra game này, và đây cũng là bài tập tốt nghiệp của họ. Giảng viên để họ chọn một đề án cùng doanh nghiệp. Còn nói nếu làm tốt hạng mục thì có thể thực hiện luôn đề án đó.

Lộ Chi nhảy cấp từ sớm, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại bỏ ra rất nhiều tâm huyết với nó, ý tưởng cũng vô cùng nhiều.

Về sau đề án của hai người bọn họ được công ty chọn, cho nên họ đã thức trắng rất nhiều đêm, bổ sung biết bao nội dung. Nhưng lúc hạng mục hoàn thành lại bị công ty cho leo cây không biết bao nhiêu lần. Từ trước đến nay, Lộ Chi chẳng phải kiểu người dễ bị bắt nạt, nên chỉ nói vài câu đơn giản đã khiến đối phương nghẹn họng, khiến người phụ trách đập bàn lật mặt, “ Không có chứng thực, đã hiểu chưa hả? Chúng tôi không làm! ”

Về sau Lộ Chi thăm dò mới biết được, bọn họ muốn đớp không ý tưởng sáng tạo. Nếu không chịu ký, thì nội bộ sẽ tự tiện sao chép lại, khốn nạn đến tận mức này.

Lộ Chi lập tức tự đưa ra quyết định. Khiêm tốn là lẽ sống của gia đình cô, cho nên không mấy ai biết gia đình cô nắm giữ 20% thị trường thương mại ở Tô Thành.

Thứ cô không thiếu nhất chính là tiền, chỉ là cô nuốt không trôi cục tức này.

Lộ Chi nói: “ Quả thật là không còn vị trí nào nữa, chúng ta phải tìm biện pháp khác ”

Lý Tư Di: “ Hay là cậu hỏi thử người nhà cậu xem? ”

“ Thôi đi, mẹ mình ước gì mình gặp rắc rối, để bắt mình quay về công ty giúp đỡ chị gái mình đấy ”. Lộ Chi nói, “ Hơn nữa bọn họ đến cả bản thân mình còn không chăm sóc nổi, thì lấy đâu ra thời gian lo chuyện của mình ”

Lý Tư Di bấm con chuột: “ Nhưng mình vừa tìm kiếm công ty mà Từ Tinh đầu quân, hình như tên là Hoa Á Network, họ cũng làm game khá giống chúng ta. Chả nhẽ họ sao chép đề án năm ba của chúng ta rồi sửa tên? Hoa Á tuy lớn, nhưng gần đây có tin đồn đã bị thu mua, không biết tương lai về sau sẽ ra sao. Chị ta lại dám chạy tới đó làm? ”

“ Nhưng mà có thể thu mua được Hoa Á, không biết là vị thần thánh phương nào? ”. Lý Tư Di tò mò, “ Khéo khi cũng ngang ngửa chồng cậu ấy chứ ”

“ Chồng? À ”. Lộ Chi phản ứng lại, “ Đúng nhỉ, mình đã kết hôn rồi ”

“ … ”

“ Cậu có biết cậu quá đáng lắm không? ”

“ Thông cảm chút ”. Lộ Chi đỡ trán, “ Kết hôn được nửa năm, ba tháng đầu mình đi cắm trại đông, ba tháng sau anh ấy đi bàn chuyện làm ăn khắp nơi. Hơn nữa từ lúc lãnh chứng tới giờ, bọn mình chỉ gặp nhau đúng ba lần. Hôn lễ đều do hai bên bận rộn mà không tổ chức ”

Đá bào đổ đầy trong ly sữa, bột matcha rắc lên bên trên, nhìn rất giống ngọn núi tuyết phủ một lớp thảm thực vật màu xanh.

Cô lắc nhẹ một cái, thảm thực vật tan chảy, nhuộm toàn bộ núi tuyết. Quá trình tan ra giống như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp. Nào giống cô với Phó Ngôn Thương, nhìn thế cũng thấy như người của hai thế giới khác nhau, chỉ miễm cưỡng có chút dính dáng tới quan hệ lợi ích.

Đối với mối quan hệ này, cô vẫn chưa thấy quen.

Thỏa mãn uống một ngụm, Lộ Chi liếm khóe môi: “ Cho nên, cậu đừng hiểu nhầm gì về cuộc liên hôn hệ plastic này ”

Phòng làm việc của cô cùng Lý Tư Di ở bên cạnh cửa kính sát đất, vô cùng rộng và thoải mái. Máy tính đặt đối diện nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể trao đổi với nhau.

Cô cung cấp phòng làm việc cùng nguồn tài chính, còn Lý Tư Di đóng vai trò là cố vấn dự án. Phòng làm việc mới chỉ thành lập được ba bốn tháng, nhưng cô đã dành cả năm thứ tư để thành lập ra nó. Tiêu tốn rất nhiều tiền bạc và thời gian để gây dựng trò chơi này, tìm vô số họa sĩ nổi tiếng để vẽ giao diện game. Cho nên vừa mới tốt nghiệp đã trực tiếp bắt tay vào làm, nên tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Dù sao cũng đừng hòng có suy nghĩ muốn cưỡi lên đầu cô.

Cả ngày nay, trừ bỏ cơm trưa ra thì cô đều lên mạng tìm các cuộc triển lãm khắp nơi. Nhưng thật ra vẫn có phương án dự phòng, chỉ là phải tốn mất vài tháng, thời gian là tiền bạc, vậy nên cô không muốn chờ đợi.

Hơn nữa cô muốn đối đầu trực tiếp với Từ Tinh, để xem rốt cuộc ai mới là người đúng.

Đột nhiên, Lý Tư Di ló đầu ra khỏi máy tính: “ Chồng cậu về nước rồi kìa! ”

Lộ Chi ngẩn ra: “ Hả? Ai nói thế? ”

Lý Tư Di giơ điện thoại lên: “ Tin tức ấy, chính là ngày hôm nay, vừa mới hạ cánh xong ”

Lộ Chi liếc nhìn, vẻ mặt không được nghiêm túc lắm, à ồ mà đáp: “ Vậy chắc là không về nhà, chú Tông chưa nói với mình, có lẽ là tới nhà tổ ”

Phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy thanh âm Lộ Chi nhấp chuột, tiếng click như thanh âm miếng khoai tây chiên bị vỡ, rải rác trên bàn.

Lý Tư Di: “ Mình có một cách ”

Lộ Chi dừng lại, nghiêng đầu, làm ra động tác “Mời”.

“ Hội triển lãm do Dung Thịnh mở ra, chồng cậu là chủ tịch Dung Thịnh. Cậu nghĩ cách để anh ấy gỡ cái Logo lớn đang đặt ở triển lãm xuống, rồi thay cái của chúng ta vào… ”

“ … ”

“ Dễ mà! ”. Lý Tư Di thuyết phục cô, “ Tuy hai người không thân, nhưng cậu làm nũng một tí là được. Chả có tên đàn ông nào có thể chịu đựng được người đẹp làm nũng cả ”

Lộ Chi nói: “ Cậu làm khó mình rồi, mình sẽ không làm nũng ”

“ Không phải càng đơn giản hơn à? Cậu cứ lôi anh trai cậu hoặc mình ra, sau đó nói đại một câu ”, Lý Tư Di tự tin nói, “ Thử xem ”

Lộ Chi nóng lòng muốn thử: “ Gỡ Logo Dung Thịnh ra rồi thay cái của em vào, bằng không anh trai em sẽ xử đẹp anh ”

Lý Tư Di: “ … ”

Lý Tư Di: “ …………………… ”

Bỏ đi, có thể đưa ra yêu cầu gì cho cô? Vào năm nhất, trường học bất ngờ phát hiện ra một nữ sinh bị chụp lén trong WC, nghe nói bạn trai cũ cô gái đó đã ác ý tung ảnh chụp dưới váy của cô ấy lên mạng. Ảnh không thấy được mặt, chỉ biết nữ sinh đó nhuộm tóc xanh dài đến eo. Cả trường chỉ có mấy người nhuộm màu này, các nữ sinh khác sợ hãi nên đã vội vàng lên diễn đàn trường giải thích, diễn đàn xảy ra cuộc cãi vã.

Kết quả ngày hôm sau Lộ Chi xuất hiện ở trường với mái tóc màu xanh, xinh đẹp rạng rỡ. Trưa ngày hôm đó, hầu hết nữ sinh đều nhuộm hoặc mua tóc giả. Không đến năm ngày, một lớp học có hơn phân nửa tóc màu xanh, đây là sự phản kháng cũng chính là hỗ trợ. Đương sự thoát khỏi cảnh nhục nhã, lén lút cảm ơn cô rất nhiều. Cô xua tay không để trong lòng, chỉ nói là lấy cảm hứng từ một bộ phim của Mỹ. Về sau còn tóm gọn đám nam sinh đó, buộc họ phải thôi học. Lịch sử gọi tên – biến cố Lộ Chi. Vì lần đó mà cô nổi tiếng toàn trường, trở thành tấm gương mẫu mực để người khác noi theo.

Về sau màu tóc phai đi, cô lại nhuộm về màu tóc nâu hạt dẻ của mình.

Lý Tư Di nhìn chằm chằm động tác của cô. Nhưng không quá hai phút, Lộ Chi đã xoa xoa vai cổ, đi đến trước tủ, lấy ra một chiếc váy dài.

Cô cởi bỏ chiếc áo sơ mi rộng thùng thình. Lúc duỗi tay, trông cô như một con thiên nga trắng thanh nhã. Khi cô mặc xong, chiếc váy màu ngọc trai lung linh trong ánh đèn, chiếc váy phác họa đường cong cơ thể cô. Lại thêm khuôn mặt này nữa, xứng đáng trở thành người khởi xướng phong cách gợi cảm nhưng không kém phần đáng yêu.

— Miễn là cô không mở miệng nói chuyện.

Lý Tư Di rất có hứng thú: “ Sao đột nhiên lại thay đồ vậy? ”

“ Mình cảm thấy cách của cậu cũng ổn, để mình đi hỏi anh ấy xem có thể cho mình thêm một chỗ trong buổi triển lãm không. Hôm nay anh ấy về nước nên chắc chắn sẽ tổ chức hoạt động gì đó, mình muốn nói chuyện với anh ấy thì tất nhiên phải thay quần áo rồi ”

“ Ừ, vậy cậu về trước chuẩn bị đi nhé ”. Lý Tư Di phản ứng lại, “ Nhưng sao cậu lại chuẩn bị cả lễ phục ở đây thế? ”

Lộ Chi: “ À, mình lo lắng ngộ nhỡ một ngày nào đó, game của chúng ta bỗng nhiên đoạt giải phải đi nhận thưởng, nên mới chuẩn bị trước một bộ, đến lúc đó có thể mặc luôn ”

“ … ”

*

Lộ Chi là điển hình của kiểu người muốn gì là phải có ngay.

Ưu điểm là hiệu quả cao, tốc độ nhanh. Còn nhược điểm…… Có đôi khi làm quá nhanh mà không quan tâm tới hậu quả.

Cô tan làm lúc bốn giờ chiều, bởi vì là sếp, cho nên không có ai quản cô.

Chỉ là cô quên không báo chú Tông tới đón, vậy nên Lộ Chi tự gọi xe, lúc điền điểm đến thì do dự một lát, rồi quyết định về nhà một chuyến trước đã.

Khi về đến nhà, cô lên thẳng tầng 3, phòng ngủ yên tĩnh, không giống như từng có người trở về.

Cô thở ra một hơi, ngựa quen đường cũ mà cởi áo ngực ra, sau đó rút ra để ở đầu ngón tay.

Một tay khác click mở WeChat, vocie cho Lý Tư Di: [Mình tính về nhà tổ tìm anh ấy, nhưng  ngộ nhỡ anh ấy không ở đó thì sao? Cho nên về nhà trước, trang điểm rồi nhắn tin cho anh ấy, coi như là vì lần chia ly…… Ừm, cũng tận nửa năm mà, xa nhau cũng lâu đấy]

[Dù sao cũng phải chuẩn bị kỹ chút rồi mới đi gặp, về sau sẽ có lợi cho cho mình —]

Cô cởi giày bỏ vào bên cạnh tủ, hoàn toàn đắm chìm ở trong lời nói, lại chỉ lo nhìn mặt đất, sau đó để chân trần đẩy cửa phòng tắm ra, tính đi rửa tay.

Nói tới đây thì đột nhiên im bặt.

Có người đang tắm bên trong, mới chỉ tắt nước, vẫn chưa tới cảnh mặc quần áo.

Hơi nước bốc lên như tiên cảnh, thay nhau mà bốc lên. Nghe thấy có động tĩnh, người đứng trong tầng sương mù xoay người lại, khăn lông màu trắng trong tay vắt lên cổ, yết hầu bị nước xối đến đỏ hồng, một đầu tóc đen ướt đến sáng bóng.

Vòi nước vừa khoá chưa được bao lâu nên vẫn còn đang nhỏ giọt, hai giọt rơi xuống trán anh, sau đó trượt xuống ngực và cơ bụng phẳng lì săn chắc của anh, cứ vậy mà rơi xuống rồi tan thành bọt nước.

Còn cô thì vẫn đang xoay chiếc áo ngực trong tay.

Không có sự kiềm chế, dáng vẻ mềm mại như bông trước ngực cô hoàn toàn bại lộ. Trong lúc đó, cô không biết nên tắt điện thoại rồi che ngực lại hay tìm một tấm thủy tinh sạch sẽ đập đầu tự vẫn trước.

Ngay khi cô định quay người bỏ chạy, anh lại lên tiếng khiến cô đứng yên tại chỗ.

…..

Sương mù tan đi, Phó Ngôn Thương mặt không đổi sắc rút khăn tắm ra, quấn quanh hông mình theo ánh mắt của cô, bình tĩnh như thể người đang bị nhìn không phải là anh, lướt qua chiếc đèn chùm chưa bật, mở miệng nói:

“ Em tan làm sớm à? ”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp