Không khí trong xe loãng hơn vì anh tiến đến gần.
Hệ thống suy nghĩ nhạy bén của Lộ Chi nhất thời trở nên trống rỗng, cảm giác trên môi thoáng chốc vụt qua, nhẹ như một chiếc lông vũ, nhưng sau lưng lại bùng lên một ngọn lửa bỏng rát, thiêu đốt da thịt cô.
Cô cảm thấy có thứ gì đó đang tuôn trào không ngừng trong cơ thể.
Người trước mặt thậm chí còn tốt bụng nhắc nhở: “ Thở đi ”
Ngay lập tức linh hồn cô trở về vị trí cũ.
Chức năng hô hấp hoạt động trở lại, cô như bị say oxi, lại sợ mình trông quá khác thường nên chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh: “ Anh… em… ”
Đang hôn sao lại còn nói chuyện?
Không phải, đang nói chuyện yên sao đột nhiên lại hôn?
Phó Ngôn Thương nhìn cô.
Sau một lúc lâu, Lộ Chi rặn ra một câu: “ Anh… Mở khóa ”
“ Không khóa ”. Anh nói: “ Vừa rồi là đóng cửa xe ”
“ … ”
Cô cúi đầu mở cửa, nhảy xuống xe nhanh như chớp. Thời tiết mát mẻ mà sao không khí bên ngoài xe vẫn ngột ngạt thế? Cô giơ tay quạt gió, ngẩng đầu lên nhìn thấy lá cây đang xào xạc trong gió.
*
Lộ Chi đá lá cây đi về phía trước, đầu óc rối bời.
Mười giây sau, một giọng nói vang lên từ phía sau: “ Đi sai đường rồi ”
Cô định quay lại, nhưng trong lúc chần chừ thì người đàn ông đã sải ba bước tiến đến, sánh vai cùng cô: “ Nhưng đi vòng một đoạn cũng đến được ”
Cô lẩm bẩm: “ Sao anh không nói sớm ”
Giọng anh vẫn thản nhiên: “ Ý em là nói cái nào? ”
Chủ đề lại bị vòng lại, cô giả chết, thả trôi đầu óc suy nghĩ liên miên.
Phó Ngôn Thương nói: “ Vừa rồi không phải tôi hung dữ với em, chỉ là khi em nói đến phần thưởng, tôi nghĩ đến cặp đôi mà em thích nhìn năm phút trước. Hình như phần thưởng của họ cũng là cái này ”
Cô khựng lại một lúc, nhìn anh với vẻ bàng hoàng.
Anh sẽ không nghĩ rằng cô đang muốn hôn anh đó chứ?
Tại sao? Sao lại thế? Mục đích của cô là gì chứ?
Cô thèm nhỏ dãi thân xác anh sao?
Cô mấp máy môi hồi lâu, với mối quan hệ hiện tại của họ, những lời này đương nhiên không thể nói ra. Cô nghẹn ngào một lúc mới thốt lên: “ Em có thích nhìn đâu… ”
Bầu không khí im lặng một lúc, con đường rợp bóng cây có rất nhiều chim sẻ đậu, tiếng hót líu lo lấp đầy khoảng trống im lặng giữa hai người.
Ở thời khắc nào đó, anh lại lên tiếng, như đã suy nghĩ từ lâu: “ Còn về những gì em nhìn thấy ở tôi, những thứ khiến em sợ hãi… Là về khí chất? ”
Anh nói: “ Có lẽ bởi vì tôi là chủ tịch của Dung Thịnh, cần phải có khả năng quyết đoán và uy nghiêm để nhân viên phục tùng và tin tưởng. Hai năm nay tôi làm việc khá nhiều, có lẽ đã quen nên không thể nhanh chóng sắm vai một người chồng, em cho tôi thêm một chút thời gian ”
Anh ấy đang… Giải thích?
Cô phồng má, ồ một tiếng: “ Vậy là lúc anh suy nghĩ sẽ có biểu cảm như vậy? ”
“ Ừ ”
“ Vợ chồng mới cưới, đúng là cần có thời gian để thích ứng. Sau này nếu có chỗ nào khiến em không thoải mái, em cũng có thể nói với tôi ”. Anh khựng lại một chút, rồi nói thêm: “ Tôi không khó hòa đồng như em nghĩ đâu ”
Cô chớp chớp mắt, liếc nhìn cánh cổng quen thuộc ngày càng gần. Dưới khóm hoa hồng, một con bướm đang vỗ cánh.
Phó Ngôn Thương: “ Em không có gì muốn nói sao? ”
“ À ”. Cô đột nhiên tỉnh táo lại rồi ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “ À, tính cách em khá tốt, chắc là sẽ không khiến anh cảm thấy khó chịu ”
“ … ”
Một lúc sau, liếc nhìn vẻ mặt của anh, có vẻ không còn đáng sợ như vừa nãy nữa, có lẽ là do tác dụng tâm lý, cô khẽ hỏi: “ Anh có đánh người không? Nếu em cãi nhau với anh, liệu anh có đánh em không? ”
Phó Ngôn Thương không biết tại sao cô lại hỏi câu này. Đến giờ phút này, cô là người đầu tiên hỏi anh câu hỏi như thế.
Nhưng anh vẫn trả lời.
“ Sẽ không ”. Anh nói: “ Từ khi có ký ức đến nay, tôi chưa từng đánh ai bao giờ. Nhưng nếu đang trong trạng thái Angry sex* hay đại loại như vậy thì tôi sẽ coi như là một thú vui, nó sẽ không nằm trong phạm vi đang nói ”
(*Angry sex: trút giận bằng quan hệ tình dục )– nguồn google
Khuôn mặt anh đầy vẻ đứng đắn, ngay cả khi nói những chủ đề như vậy mà vẻ mặt vẫn nghiêm túc. Lộ Chi thầm nghĩ mình không nên suy nghĩ lệch lạc… Nhưng chủ đề này có vẻ như vốn đã sai rồi.
Lộ Chi im lặng một lúc: “ Em không hỏi anh cái này ”
“ Vậy coi như tôi trả lời câu hỏi phụ ”
Lộ Chi: ?
*
Bên trong nhà tổ rất yên tĩnh. Mãi đến khi họ lên tới tầng ba, Lộ Chi mới phát hiện ra ông cụ đang luyện thư pháp.
Phó Thành có một thư phòng vô cùng đẹp, nằm ở hướng Tây Bắc, từ cửa sổ nhìn ra là một hồ nước lớn, những món đồ sứ trong tủ kính tỏa ra ánh sáng ấm áp dưới ánh đèn, trên bức tường trắng chỉ treo duy nhất một bức tranh chữ 《Ninh tĩnh trí viễn》.
Ông cụ đưa lưng về phía cô luyện thư pháp, ông mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, bóng lưng tao nhã. Cô đến gần nhìn, mùi mực nồng đậm hòa trên giấy, nét bút mạnh mẽ múa ra bốn chữ to đùng…
Con mẹ nó phiền thật.
Lộ Chi: ?
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, hiển nhiên Phó Ngôn Thương không bất ngờ về nội dung bức thư pháp.
“ Bây giờ đã biết vì sao ông bày nhiều tranh chữ thanh tao nhã nhặn như vậy rồi chứ? ”. Anh nói: “ Con người đều là kiểu thiếu cái gì thì nghĩ đến cái đó ”
Phó Thành hừ một tiếng: “ Tôi thiếu cháu trai ”
“ Cháu nói với Tưởng Dục đóng khung bức tranh này lại, ông đưa Tiểu Chi đi dạo quanh nhà ”
Phó Ngôn Thương liếc nhìn: “ Cái này cũng phải đóng khung ạ? ”
“ Làm sao? Tranh vẽ hoàn hảo như vậy không xứng được đóng khung! ”
…..
Phó Ngôn Thương rời đi tránh phiền phức, Lộ Chi đi theo sau ông cụ. Trong đầu toàn là “bốn chữ to như vậy rốt cuộc có thể treo ở đâu?”, đến khi Phó Thành nói với cô vài câu, cô mới phản ứng lại.
Phó Thành: “ Hai đứa dạo này thế nào? ”
Lộ Chi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tuy thực tế chả có gì, nhưng cô vẫn phối hợp: “ Rất tốt ạ ”
Mấy hôm trước cháu còn thấy nhìn anh ấy tắm.
Phó Thành ừ một tiếng thật dài: “ Đi thôi, dẫn cháu đến phòng sách của nó, nó ra nước ngoài năm 16 tuổi. Cuộc sống trước đó căn bản đều ở đây, bao gồm cả sau khi nó về nước năm 24 tuổi ”
“ Nó là kiểu người nhìn về phía trước, không thích giữ lại đồ cũ. Ông chụp rất nhiều ảnh, đều cất trong album hết ”
Một phòng sách, ghi dấu toàn bộ tuổi xuân thời niên thiếu. Quan hệ của bọn họ có thể xem được đến mức độ này sao?
Lộ Chi hơi lơ là, lúc này bỗng sững người, nói: “ Có phải hơi riêng tư không ạ? ”
“ Riêng tư? ”. Nháy mắt ánh mắt ông cụ sáng như ngọn đuốc: “ Riêng tư cái gì? Đây mà là riêng tư? ”
“ … ”
Nhận ra mình có thể đã lỡ lời, Lộ Chi vội vàng mở miệng cứu vãn, nhưng đã quá muộn.
Phó Thành vung tay: “ Tôi biết ngay mà! Nửa năm nay chắc chắn hai cô cậu không vun đắp tình cảm! ”
“ Con gái nhà người ta nhìn trúng nó trong bữa tiệc, chọn thời gian nói muốn tới nhà thăm hỏi. Ông sang phòng bên cạnh một lát không để ý. Nó lại bảo Tưởng Dụ nói với người ta không cần đến nữa, nói rằng nó chết rồi. Không đúng, với cái tính cứng đầu của nó, nó có thể làm gì chứ? ”
Đúng là giống lời anh ấy có thể nói.
Lộ Chi cúi đầu che giấu, Phó Thành nhìn cô: “ Cháu cười cái gì? ”
“ … ”
Hai mắt Phó Thành sáng lên: “ Cháu cảm thấy nó rất thú vị, đúng không? ”
“ Không phải… ”. Lộ Chi nói: “ Cháu… ”
“ Quả nhiên người xưa có câu, người tình trong mắt hoá Tây Thi, nếu các cháu có thể… ”
Thôi, cháu nói đi.
Cô cứ thế đi theo sau ông cụ, nghe Phó Thành huyên thuyên suốt dọc đường. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mỗi tầng đều có không dưới năm cái máy lọc nước, hóa ra là để ông cụ có thể uống nước bất cứ lúc nào.
Về chuyện Phó Ngôn Thương từ nhỏ đến lớn, Phó Thành nắm rõ trong lòng bàn tay. Ví dụ như từ nhỏ đến lớn thành tích của anh rất xuất sắc, nhưng lại chưa bao giờ khiến người khác yên tâm. Anh có thể dùng cả giờ nghỉ trưa để giải một bài toán khó của cấp, cũng có thể vì chán hội phụ huynh mà trèo tường về nhà xem phim tài liệu. Anh có chủ kiến đến mức khiến người khác không thể kiểm soát được, sau khi trưởng thành trở thành người có thủ đoạn, tàn nhẫn và quyết đoán.
“ Ông rất tự hào về nó, nhưng lại cảm thấy nó ép buộc bản thân quá nhiều ”. Phó Thành đứng trên sân thượng: “ Nó rất rõ mình muốn gì và cần gì. Điều đó là rất tốt. Nhưng, như vậy cũng rất mệt mỏi. Ông hy vọng nó có thể dừng lại một chút, nhưng mà nó có lựa chọn của riêng mình. Tình yêu có lẽ không nằm trong kế hoạch mà nó dành cho bản thân. Vì vậy ông hy vọng ai đó có thể làm bạn với nó ”
Ông nói: “ Ông hy vọng hai đứa sẽ hạnh phúc ”
Lộ Chi liếm cánh môi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói sao.
Phó Thành đột nhiên hỏi: “ Cháu có biết nó thích màu gì không? ”
Cô lắc đầu.
“ Vậy thì mấy ngày này cháu quan sát nó, rồi đoán thử xem ”. Phó Thành ngẩng đầu nhìn cô một cách đầy trẻ con: “ Nếu đoán đúng, tuần sau ông sẽ cho hai đứa nghỉ phép có lương ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, được chứ? ”
*
Buổi tối trên đường về nhà, Phó Ngôn Thương hỏi cô: “ Ông nội nói gì với em thế? ”
“ Không có gì ạ ”. Cô nói: “ Chỉ kể vài chuyện lúc anh còn đi học, không ngờ anh cũng khá nổi loạn đó ”
Anh cười khẽ: “ Cũng? ”
Cô cũng vô số lần nghĩ đến việc trốn học thêm vào cuối tuần, chỉ muốn nằm một mình trên ghế sô pha xem phim hoạt hình. Nhưng chỉ dám nghĩ thôi, cho nên khi anh có thể thực hiện, cô thực sự rất hâm mộ.
Cô tựa người vào cửa sổ, nghiêng đầu nhìn anh: “ Ông nội còn nói anh hay đọc sách đến mười hai giờ đêm. Anh chăm chỉ quá, may mà em không học cùng khóa với anh ”
Phó Ngôn Thương: “ Em cũng nhảy lớp à? ”
Cô sửng sốt: “ Sao anh biết? ”
“ Mới hai mươi tuổi đã tốt nghiệp đại học, cho dù có đi học sớm một chút thì cũng phải nhảy lớp ”. Anh lái xe một cách bình thản, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng: “ Không khó đoán ”
Ông nội bảo cô quan sát, cô cũng rất tự nhiên mà nhìn anh thêm vài lần. Lúc anh rảnh rỗi, có vẻ như rất thích gõ gõ thứ gì đó.
Còn về màu sắc anh thích… Ánh mắt cô lướt từ đầu ngón tay anh, lướt qua cúc tay áo bằng mã não trên cổ tay anh. Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi đen mỏng nhẹ, viền màu đỏ sẫm, áo buông lỏng giữa eo và quần. Bên trong…
Ngay khi cô còn muốn suy nghĩ sâu hơn vào bên trong, trong lúc Phó Ngôn Thương đợi đèn đỏ đã chậm rãi dừng xe, quang minh chính đại nghiêng người sang, nhìn về phía cô.
Gần như đưa toàn bộ thắt lưng của mình qua cho cô nhìn.
Vừa nãy, cô chỉ nhìn đôi tình nhân thân mật, anh đã hiểu lầm là cô muốn hôn anh. Lỡ anh phát hiện ra cô đang ngắm nghía vòng eo của anh, không biết anh sẽ nghĩ lung tung đến đâu.
Lộ Chi lập tức ngồi thẳng dậy, lén lút liếc mắt đi chỗ khác, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngoảnh đầu ra ngoài ngắm cảnh.
Nhờ có hành động né tránh kịp thời của cô, nên suốt quãng đường còn lại anh không nói thêm lời nào.
Lúc xuống xe, Lộ Chi thở phào nhẹ nhõm.
Để mau chóng có được kỳ nghỉ ở suối nước nóng và tìm cảm hứng sửa lại bản thảo của mình. Cô nhân lúc Phó Ngôn Thương đi tắm rồi lén lút mở tủ quần áo của anh ra. Toàn màu đen là đen.
Nhìn vào bên trong, hàng thứ hai có vài chiếc màu trắng, nhưng hình như chưa thấy anh mặc qua bao giờ.
Lúc trước anh ấy thích mặc?
Cô đứng im tại chỗ, không biết suy nghĩ bao lâu. Đột nhiên, sau lưng vang lên giọng nói của người đàn ông: “ Muốn mặc đồ của tôi à? ”
“ Không, không hề ”. Cô vội vàng xua tay: “ Em đang nghiên cứu cách nam chính mặc đồ trong game, chỉ xem thử thôi ”
Phó Ngôn Thương khựng lại: “ Muốn mặc thì có thể nói với tôi ”
Cái này thân mật quá rồi, cô sợ anh lại hiểu lầm, vội vàng xua tay: “ Sao có thể chứ, sau khi nam nữ chính làm việc chính xong mới được mặc, em mặc làm gì chứ? ”
Bàn tay đang buộc dây lưng áo tắm của anh dừng lại: “ … Sau cái gì? ”
“ Tình cờ gặp gỡ ”. Lộ Chi khôi phục lại vẻ mặt bình thường, nghiêm túc nói: “ Hai người vì một chiếc áo khoác mà có cuộc gặp gỡ tình cờ, sau đó yêu nhau và bắt đầu một loạt câu chuyện ”
Phó Ngôn Thương: “ … ”
Cô lập tức thay đổi vị trí rồi bò lên giường. Không lâu sau, lại nhận được tin nhắn Wechat Phó Thành gửi tới.
Ông nội: [Đoán được chưa, nó thích màu gì?]
Chưa đoán được, còn khoe với anh ấy vốn liếng tiểu thuyết ngôn tình siêu cấp của mình.
Lộ Chi cúi đầu bắt đầu gõ chữ, nhập vào [Màu đen?], nhưng cảm thấy không đúng, nên xóa đi. Lại nhập [Màu trắng] nhưng vẫn cảm thấy không đúng lắm.
Trong lúc phân vân, thời gian đã trôi qua ba phút, cô đang muốn nói có thể mình cần thêm chút thời gian…
Phía bên kia lại gửi một tin nhắn mới.
Ông nội: [Đoán đúng rồi! Chuẩn bị đi, tối mai xuất phát!]
Lộ Chi: [?]
Cô còn chưa gửi tin nhắn mà?
*
Nếu như biết đây là một đề thi tặng điểm ngay từ đầu, thì nhất định cô sẽ không cặm cụi nghiên cứu cả buổi tối. Lại còn ở đây dây dưa trước sau với Phó Ngôn Thương.
Hôm đi tắm suối nước nóng thì bất chợt Phó Ngôn Thương có chút việc, và cô cũng có việc phải làm. Cho nên mãi đến chiều tối bọn họ mới xuất phát, khi đến nơi thì trời đã tối hẳn.
Đêm nay không còn thời gian làm gì khác, nghỉ ngơi một chút rồi ngủ, mai rồi chơi sau.
Vì là phòng ông cụ tự đặt, nên đương nhiên cô và Phó Ngôn Thương phải ở chung một phòng. Cô mở vali đi vào phòng tắm, tắm xong thì nằm trên sô pha, vừa ngắm cảnh đêm vừa nghĩ nên viết như thế nào để có được lượng tương tác cao.
Bỗng nhiên nhìn thoáng qua, cô phát hiện có gì đó đang di chuyển trên đầu mình.
Cô ngước cằm lên, ở trên trần nhà thấy một… Tấm gương.
Đúng lúc này tin nhắn của Lý Tư Di gửi đến: [Đến nơi chưa? Chơi vui không?]
Lộ Chi ngửa đầu chụp một tấm ảnh gửi đi, Lý Tư Di thậm chí còn run lên vì phấn khích: [Lần trước nhìn thấy gương trần nhà, là lúc nam nữ chính làm chuyện đó, nam chính luôn bảo cô ấy ngẩng đầu lên nhìn]
Lộ Chi: [Tha cho mình]
Cô cố gắng gạt bỏ thiết kế này ra khỏi đầu, tự nhủ rằng không nên nghĩ theo hướng đó, sao đây có thể là phòng tình thú được chứ?
Kết quả, khi quay đầu nhìn lại, cô phát hiện ra có bóng người lờ mờ sau lớp kính, thậm chí còn có thể nhìn thấy anh đang tắm dưới vòi hoa sen.
Lộ Chi lập tức ngồi thẳng dậy.
Phó Ngôn Thương vừa mới ngồi đây, vậy nghĩa là…
Lúc nãy cô tắm cũng…
Ngay khi anh bước ra, cô nhanh chóng hỏi: “ Cái kính này có phải hơi trong suốt rồi không? Anh có nhìn thấy gì không? ”
Anh im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ gì đó, nhưng không biết là đang nhớ lại hay đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, người đàn ông lau những giọt nước liên tục nhỏ xuống từ đuôi tóc, mở miệng nói: “ Không ”
“ Nếu không… ”. Cô khó khăn nói: “ Thì tại sao anh lại chuyển máy tính sang đối diện bức tường? ”
Phó Ngôn Thương: “ Tôi tưởng như vậy em sẽ vui vẻ hơn một chút ”
Lộ Chi: ?
Cái ghế sô pha này không thể ngồi thêm một giây nào nữa, cô chạy ra ban công để bình tĩnh lại một lúc. Khi quay lại, anh đã sấy tóc xong, đang ngồi ở mép giường.
Chỉ là biểu cảm có chút… Suy tư.
Cô cảm thấy dường như có gì đó không đúng lắm, nhưng với kinh nghiệm ít ỏi của mình, cô không thể phân tích ra được vấn đề nằm ở đâu. Cho đến khi cô vén chăn nằm vào, cả người lập tức chìm xuống, tiếng nước ùng ục vang bên tai, chỉ hai giây rồi lại trôi lơ lửng.
Người bên cạnh cũng chìm vào cùng một làn sóng với cô.
… Được lắm.
Giường nước.