Ngô Tà nhận được từ tay Hắc Nhãn Kính một lọ độc dược gây ảo giác, thực chất đó là một đoạn pheromone nọc rắn, bên trong chứa thông tin về người từng bị nó cắn. Người đó có liên quan tới Muộn Du Bình.
Ngô Tà tìm tới một nơi yên tĩnh, nhỏ nọc rắn vào mũi và chìm vào ảo giác, cậu thấy mình đang ở trên bè, xung quanh vách đá dựng đứng cheo leo, trên bè đông người, có nam có nữ, có cả người dân tộc, phần lớn lại là người có ngón tay trỏ rất dài. Muộn Du Bình cũng ở trên bè, ngồi phía đối diện với Ngô Tà. Người ta gọi anh ấy là Đại Trương Ca, còn gọi Ngô Tà là Xà Tổ.
Đại Trương Ca kia theo đoàn người đi vào trong một rào trại người dân tộc Di, không biết họ muốn đi tới nơi nào sau đó, nhưng chuyện bắt đầu phát sinh từ lúc bước qua rào trại, có người mất tích, có người lâm nguy, có người phát hiện ra bí mật…
Truyện viết qua con mắt và hành động của một người từng là bằng hữu của Đại Trương Ca nhưng lại dùng suy nghĩ của Ngô Tà. Qua đoạn ký ức này cậu đã phần nào hiểu hơn được về con người Muộn Du Bình trước kia.
“Khi chúng tôi bắt đầu kết bạn, cảm giác thiếu sức sống và thoát ly nhân thế này, cũng rõ ràng như vậy, song lúc đó tôi vẫn còn là một thằng gà mờ, đối với bất kỳ điều gì tôi cũng rất lấy làm hiếu kỳ, cảm giác thiếu sức sống và tách biệt ấy, với tôi mà nói cũng rất mới lạ. Nhưng hôm nay, tôi đã khác xa trước kia rồi, không phải là về việc tôi theo kịp bước chân của anh ta, cuộc sống của anh ta tôi vĩnh viễn không thể hiểu được. Cả đời này tôi cũng không thể cùng anh ta sóng vai làm bất cứ chuyện gì. Mà là tôi đối với việc cảm thụ sự vật, đã bình tĩnh hơn nhiều, trước đây đối với cổ mộ là sự sợ hãi vô cùng nên không còn chú ý được tới bất kỳ người nào xung quanh, hiện tại, tôi đã có thể ung dung mà quan sát hết thảy rồi.
Chỗ kỳ quái ở con người kia, càng thay đổi càng thêm rõ ràng.
Quả thực nếu như tôi đoán đúng, thời điểm ban đầu anh ta là người như thế này. So với dáng vẻ của anh ta năm ấy, chung quy thì đã có một vài thay đổi. Những thay đổi đó, là dành cho chúng tôi, đó đối với tôi mà nói, giống như một sự động viên vậy.”