Trôi tiếp vào sâu bên trong thung lũng, hàng rào hai bên càng lúc càng nhiều, không biết vì sao mà dọc đường chẳng thấy một bóng người nào. Chỉ có tiếng kèn trầm trầm vẫn đi theo. Điều này khiến tôi không khỏi nghĩ thầm, toàn bộ sơn cốc này mang một vẻ thù địch. Không biết có đúng hay không nhưng cảm giác tất cả cung nỏ đang nhắm vào nhất cử nhất động trong đám người chúng tôi.

Nhưng làm vậy thì cũng không có lý lắm, dù sao mâu thuẫn bộ tộc cũng không tới mức căng thẳng như vậy, chúng tôi chỉ có mấy mạng, toàn trại phải đề phòng thì hơi bị bất thường.

Yên lặng trôi qua một lúc nữa, phía trước liền xuất hiện thủy quan (cửa sông) hắc hổ, đó là một đống những tảng đá lớn được điêu khắc thành hình đầu hổ chồng chất dưới đáy nước, cao thấp đan xen, như đá ngầm, đoạn đường này dài hơn một dặm, chỉ có duy nhất một con đường đi thông qua đó, cần người bản xứ dẫn vào, đây là cách đề phong thuyền của khu vực khác xâm nhập, tùy tiện đi vào khu vực trung tâm của rào trại.

Trước thủy quan có một thủy trại, xây ở trong nước, kề sát vào một bên thung lũng, có thể thấy trong nước toàn là đá lớn nhỏ, chắc là trên vách đá rơi xuống thành đống chất dưới đáy thung lũng, thủy trại cắm trụ ở trong kẽ đá, hàng rào đâm xuống cách mặt nước hai thước, có bè đậu ở dưới thủ trại, cột gỗ của nó treo đầy những giỏ mây, chắng đó là đặc sản của nơi này, tập hợp từ những lần họp chợ và trao đổi thuốc nổ cùng thuốc phiện sống (thuốc phiện chưa qua chế biến) với người Hán. Có thể thấy có một khối đá lớn màu đen được điêu khắc thành một cái đầu hổ dữ tợn đặt trước thủy trại, một nửa ngập trong nước, một nửa lộ thiên, đây là đồ thờ đặc hữu của dân tộc Di. Cái khiến người bên ngoài vô cùng khiếp sợ.

Nhìn lên thủy trại, tất cả rìa công trình được kéo dài, dựa vào mép núi mà làm thềm đá và nhà sàn, toàn bộ hàng rào có tới bốn năm mươi dãy nhà dày đặc. Sắp hàng đơn giản bám quanh vách đá. Tới sợi thừng mây thứ hai thông giữa thủy trại và khu dày đặc những nhà trên vách đá.

Vẫn chẳng thấy bất kỳ ai xuất hiện, điều này đối với tập quán thường ngày của người miền núi mà nói thì rất lạ.

Bằng mắt thường, tôi có thể thấy nơi sâu nhất trong thung lũng có một bến đò, là trung tâm của cả hàng rào, chúng tôi là người ngoài, đi được tới trong hàng rào này chắc chắn sẽ có người bản xứ dẫn đường, thủy trại này chắc dùng làm chốt kiểm tra. Tráng Hán chống bè liền chèo tới rồi dừng lại, lúc đến gần, cũng không ra hiệu bảo chúng tôi rời bè.

Người thanh niên dân tộc Di và mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, tiếp đó dùng tiếng địa phương quay về phía thủy trại gọi. Nghe chẳng hiểu hắn đang gọi cái gì, cơ bản chắc chỉ bảo là thương nhân buôn thảo dược tới thu mua gì đó.

Gọi một lúc, vẫn không thấy ai phản ứng gì, toàn bộ thủy trại vô cùng yên lặng.

Xảy ra chuyện gì rồi. Công tử ca nhẹ giọng nói: Mọi người đi đâu cả rồi? Hàng rào này thường ngày cũng như vậy à?

Lúc này người thanh niên dân tộc Di mới bắt đầu thấy không đúng, hắn nhìn quanh, lại dùng tiếng địa phương hô thêm vài câu.

Kèn vẫn tiếp tục thổi, nhưng ngoại trừ tiếng đó thì chúng tôi không thu được bất kỳ câu trả lời nào nữa. Người thanh niên kia nói: không thể nào, thủy trại có cả trăm người. Hơn nữa vẫn còn có tiếng kèn thổi mà, người trong rào trại đi đâu hết rồi chứ?

Mọi người nhìn nhau, người hút tẩu thuốc liền tắc lưỡi một tiếng, rõ ràng tình huống như này hắn không ngờ tới.

Trảo Tử, cậu cùng A Tát lên kia xem thử thế nào. Người hút tẩu phân phó. Bên cạnh là người tên Trảo Tử thưa vâng, lập tức bước lên trên bến đò, người hút tẩu nói với A Tát: nếu như ngươi dám giở trò quỷ, bọn ta ở ngoài này sẽ san bằng rào trại các ngươi.

Người thanh niên dân tộc Di cười lạnh một tiếng, chúng tôi tới gần cột trụ, hắn bò vài cái lên bờ, Trảo Tử theo phía sau, hai người nhảy lên hàng rào, Trảo Tử khạc một bãi đờm, hai người hô lên vài tiếng, từ cửa sổ lộn một vòng vào trong nhà sàn.

Người hút tẩu quay đầu nháy mắt với tráng Hán chống bè, tráng Hán chầm chậm ngược dòng đem bè rời đi. Từ từ cách một khoảng với thủy trại. Hắn nhẹ giọng nói: Phượng Hoàng, mày và Đại Trương Ca thêm cả Xà Tổ xuống nước đi. Rào trại nơi này không bình thường, không thể tin vào tên nhóc kia được. Mấy người chúng mày đi trước mai phục. Bọn tao ở trên thuyền chuẩn bị hành động.

Tôi không biết ai là Đại Trương Ca, ai là Phượng Hoàng, chỉ thấy cô kia chậc một tiếng. Đáng ghét. Bên cạnh Muộn Du Bình cũng vác hành lý của mình lên, lấy ra một cái giống như áo phao nhỏ, không biết có phải là thủy giáp (áo giáp dùng dưới nước) trong truyền thuyết hay không.

Tiếp theo chúng tôi ngược dòng rời khỏi thủy trại, cô kia cởi hết chỉ còn để lại mấy mảnh đồ lót trên người, lặng lẽ lặn xuống nước, dùng một tay bám vào bên cạnh bè, tôi cũng di chuyển, mở giỏ mây ra, tôi thấy bên trong có một con răn lớn màu xanh đen cuộn tròn, nó lớn bằng cánh tay, tôi đem con rắn thả vào trong nước, tiếp đến là cởi áo khoác, “thủy giáp” đeo lên rồi chìm xuống nước. Dường như là cùng lúc Muộn Du Bình cũng nhảy xuống. Con rắn lớn kia uốn lượn thân thể trong nước, trườn vòng qua người tôi.

Xà Tổ, là biệt hiệu của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play