Nói xong, toàn bộ người trên bè liền yên tĩnh, tay bất giác cùng đặt lên vũ khí, ánh mắt nhìn về hai bên lầu canh trên vách đá, là mấy căn nhà gỗ xây đơn giản, từ đó nhìn xuống, đối với chúng tôi nhìn lên từ dòng suối trong thung lũng này thì cảm giác uy hiếp rất lớn. Tiếng tù và déo dắt từ từ nhỏ đi, chúng tôi cũng biết tin tức mình đi vào thung lũng đã không còn bí mật nữa.
Khi tiến vào khu vực này, tốc độ dòng chảy thay đổi chậm, mặt nước từ từ rộng ra, tôi thấy trên vách đá dựng đứng mọc đầy những cây rễ chùm, bao quanh bụi cây và bề mặt nham thạch, vài cây theo góc vách đá (là thấp hơn so với đỉnh vách đá, nhìn như mái hiên vậy) mà leo xuống dưới, to thì như cành cây đa, nhỏ thì không khác gì cây dây leo, từng rễ từng rễ lẫn vào những thực vật kí sinh khác.
Đây là nguyên liệu để người dân tộc thiểu số cổ đại dùng để làm áo giáp*, bện thắt nút dây để cố định thật chặt, tôi biết dân bản xứ gọi đó là cây chân rết.
Rất nhanh sau đó tôi liền thấy loài cây này bện vào với nhau giăng ngang ra trên vách đá giữa không trung, đây là cây cầu bắc qua thung lũng duy nhất của người bàn xứ từ hàng trăm năm qua- làm từ sợi dây leo lớn bằng cánh tay mà thành. Đây chắc là hàng rào lớn nhất, tôi thấy xa xa còn có ba cây dây leo già kích thước khác nhau.
Để bện được một sợi dây thừng bằng cây này, cứ mười thước sẽ mất ba tháng, dây thừng ở đây gần như là bện tầng tầng lớp lớp trong nhiều năm, ngâm trong mỡ bò làm thành một cái vỏ bọc trên cùng. Còn chắc chắn hơn là làm bằng sắt.
Ánh mắt mọi người đều đang không ngừng quan sát hai đầu dây thừng, ngay cả Muộn Du Bình cũng phải mở mắt, đều là người từng trải, biết rằng giờ quan sát kỹ sau này có khi còn cứu mạng mình.
Tôi nhân cơ hội ấy nhìn qua y phục và hai tay mình.
Đây là ký ức của ai, tôi cần phải biết điều này.
Tôi thấy hành lý của mình, là một giỏ mây, bên hông có giắt cây súng nước ngoài, là loại súng kíp, rất nặng, đạn và thuốc nổ đã nhồi đầy. Rương mây cao tới đầu gối, tôi nhìn giày của mình, nhận ra mình là một người đàn ông, vậy giỏ này cũng vừa đủ dùng.
Mũi giày ở thời kỳ này tương đối dài, cũng mang kiểu dáng nước ngoài, trên mặt có vài lỗ vá, xà cạp buộc chặt miệng giày. Thầm nhủ mình không phải một người nước ngoài đấy chứ, ngẩng đầu nhìn tới ngón tay cái đang đeo một cái nhẫn mã não rất chặt. Kẽ tay thâm đen lại, tẩm đầy dầu trơn, nhìn màu da tay, tôi thầm yên tâm- là da vàng. Ngón tay đeo nhẫn chắc có liên quan tới công việc của tôi, ngón cũng dài bình thường. Điều này khiến tôi có chút thất vọng.
Bè trôi qua thừng mây thứ nhất, người dùng móc câu lại hỏi: “Còn bao bước?”
“Từ đường vào cốc nghe được tiếng kèn lệnh, tới cầu mây thứ nhất tổng là hai nghìn bốn trăm bước, cầu mây thứ nhất đi tiếp khoảng ba trăm bước.” Thành phần tri thức áo trắng nói tiếp.
“Cầu mây này qua thế nào đây?”
“Treo thoi trượt, bên trên bôi đầy dầu nên khỉ cũng không bám được”. Tên nhóc người Di vẻ mặt vô cùng gấp gáp, kéo cái nón che đầu thấp xuống. “Thừng mây thứ nhất này là để treo đầu, không dùng tới, khi trong bộ lạc có chiến tranh, ai trong tộc phạm trọng tội, người đó sẽ bị treo lên trên thừng, bất kể ai ra vào cốc đều trông thấy. Nếu chuyện chúng ta bất thành, mọi người cũng sẽ được treo đầu lên đó.”
“Nói xúi quẩy thế, hay để tối nay bà đây lên đó làm một mồi lửa đốt trụi”. Trong đám người có một giọng nữ vang lên. Tôi theo tiếng nói mà nhìn, thấy một cô gái tóc ngắn mặc đồ dân tộc Di, đang ngồi ở đuôi bè. Da cô ấy ngăm ngăm, nhưng mắt rất đưa tình, tuổi cũng không phải ít, dự là khoảng ba bảy ba tám rồi. Nhưng mặt vẫn làm ra vẻ một tiểu cô nương. Ngược lại không có chút e thẹn nào, mà chỉ thấy như một bà cô có tuổi mang theo biểu cảm ngây thơ trên mặt, nhìn qua quả thực rất lẳng lơ.
Cô ta không phải người dân tộc Di, gương mặt điển hình người Hán, quần áo kia chắc vừa mới thay vào, tôi chú ý tới tay cô ấy, vô cùng mềm mại, không giống với người hay làm việc nặng.
“Đồ kỹ nữ chết tiệt, trong quần tôi cũng có một sợi thừng này, hay là đêm nay cứ đốt dây của tôi trước đi nhé.” Người thả móc vừa rồi lại ha ha nói. Cô kia không chút phật lòng, là lại gác chân lên hộp đao của Muộn Du Bình đáp: “Cái dây héo của nhà anh cứ giữ lại cho chị nhà đốt, bà đây thích cái còn tươi nha.”
Muộn Du Bình liếc cô ta một cái bất cần đời, bên trên phần tử tri thức áo trắng liền cười rộ lên. Tiếp theo tôi chợt cảm thấy tay của cô ta luồn từ phía sau lưng thò vào trong quần mình. “Chỉ cần còn tươi, ai cũng được hết, bà đây sẽ phục vụ chu đáo. Vị quan nhân trẻ tuổi này, đũng quần cậu sao lại lạnh thế, có cần chị đây làm cho sung sướng không.” Vừa nói xong, cô ấy kinh hô một tiếng, tay lập tức rụt về. “Rắn!”
Chợt cảm giác trong đũng quần có cái gì đó chuyển động, trườn lên eo rồi bò vào tay áo, một con rắn nhỏ màu đỏ từ trong tay áo luồn ra ngoài, cuốn trên tay tôi. Lần đầu tiên tôi mở miệng nói, nghe được giọng mình:
“Đừng chạm vào tôi.”