Đại khái là sau năm phút, ba người đều nhận ra rằng thứ kia đã thực sự bay đi, hơn nữa nhìn tình hình thì chắc nó không trở về nữa.
Con bọ mà Muộn Du Bình coi như thần trùng địa ngục ấy, cứ thế bay mất, tôi không biết vì cái gì mà tự nhiên muốn nổi điên lên, nhưng nhìn bộ dáng Muộn Du Bình lúc này, có vẻ anh ta đã dần thả lỏng. Ba người đứng lên, tôi thật sự muốn hỏi thẳng anh ta: “Vậy cũng được sao?”
Nếu chỉ cần ép cho con trùng ấy rời đi là được, xin hỏi sao mấy người phải căng thẳng như vậy làm cái khỉ gì?
“Nó có còn bay về nữa không?” Công tử ca hỏi.
“Cho dù là có bay về, nó chưa chắc đã nhớ được đường trở lại đây.” Xà Tổ nói: “Chính anh vừa rồi nói nó không được thông minh còn gì.”
“Vậy nên chuyện này cũng xong rồi, nó sẽ không bay khắp nơi hại người chứ?”
“Chúng ta còn có thể làm gì được nữa đây? Đi vào từng nhà ở phạm vi 500 dặm quanh đây tìm kiếm nó chắc?” Công tử ca ngã ngồi xuống mặt đất, xoa xoa cổ và cánh tay: “Kết thúc rồi, nhiệm vụ hoàn thành.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT