Tên nhóc người Di vừa nói xong, bên cạnh có người liền cười nhạt tiếp lời: “Giờ cậu lại giả bộ làm người tốt sao? Lúc cậu chém thương cha mình rồi chạy khỏi rào trại, sao không nghĩ tới hạ thủ lưu tình một chút.” Người lên tiếng là Công tử ca ngồi trên cao nhất của bè trúc, mặt trắng bệch, người gầy guộc, một thân áo sơ mi trắng, túi ngực có kẹp một cái bút máy, còn đeo cả cặp kính nữa. Nhìn như là thành phần tri thức của thập niên 70- 80 thế kỷ trước vậy. Nhưng tôi chú ý ngón chỏ trong bàn tay phải của hắn vô cùng dài.
Tên nhóc người Di liền cầm đao lên, lạnh lùng nhìn Công tử ca, Công tử ca cũng không hề tỏ ra yếu thế.
Lấy điếu thuốc từ trong bao ra châm, tàn thuốc gạt xuống tay giữ đao của tên nhóc kia: “Trên bè như này dùng đao không giải quyết được vấn đề đâu.”
Vừa dứt lời bỗng toàn bộ bè trúc chấn động, dường như có vật gì trồi lên từ đáy nước. Vài hành lý bị động rơi xuống nước, những người kia động tác đều rất nhanh, với tay chộp lại được tất cả chúng. Chỉ có một rương bằng da bị rơi xuống sông Kim Sa, lập tức xuôi theo dòng nước mà trôi ra ngoài xa thật xa, liền thấy trong đám người tung ra một cái dây thừng gắn móc câu, móc vào cái rương kia lôi trở lại. Quăng lại vào chỗ mấy người đang ngồi, nước bắn tung tóe lên mặt bọn họ.
“Đẩy bè kiểu gì vậy?” Tên nhóc người Di mượn cớ nổi xung lên, muốn mắng người chèo bè.
Đứng trên đầu bè là một người tráng Hán, không buồn quay đầu, chỉ thản nhiên nói: “Tự nhìn xuống nước xem”
Mọi người quay đầu nhìn sông Kim Sa, chỉ thấy nước ở đây giống như một dải ruy băng, từng mảnh từng mảnh một, có chỗ tràn đầy bùn cát, vẩn lên màu hoàng kim, có chỗ lại trong suốt như nước đóng băng, cả mặt sông nhìn như một nỏ quặng khảm biết bao loại bảo thạch đang chảy xuôi về một tầng nham thạch không lồ.
“Có mạch suối chảy dưới tầng đáy, nước trong là từ dưới mạch suối đó tuôn ra.” Tráng Hán lại nói: “Nhìn trong suối xem, có cái gì.”
Mọi người nằm úp xuống cạnh bè trúc, kinh ngạc nhìn, đáy nước phun ra luồng nước trong khiến cho màu đục đục của sông Kim Sa bị chia tách, nhờ vào luồng nước trong mà tình thế dưới đáy sông Kim Sa hiện ra không xót một cái gì, miệngsuối rất lớn, mỗi đoạn đều có kích thước bằng cả con trâu, dưới đáy nước tạo thành từng con mắt lớn sâu hoắm. Trôi qua mà nhìn, đáy nước thực sự giống như một cái tổ ong.
“Suối này thông đi đâu vậy?” Công tử ca liếc mắt hỏi.
Tráng Hán đáp: “Dân bản xứ kể rằng, những con suối này không đáy, cách mỗi mấy trăm năm, sông Kim Sa lại cạn nước, những động đó sẽ bị lộ ra, sâu không thấy đáy, dân bản xứ đem dê bò cái còn non tới ném vào cúng tế, sau khi rơi xuống cũng không nghe thấy tiếng gì cả. Tới thời nhà Thanh, có người ném cát đá vào, ném hết một tháng vẫn không thấy đầy. Quả thực sâu không đáy. Nghe nói còn từng cho người đi vào, dây thả xuống tới sáu mươi thước, thấy trên vách đá điêu khắc ác quỷ và những sọc đen thì sợ không dám xuống thêm nữa.”
Đang lúc nói chuyện, miệng suối dưới bè của chúng tôi đã bắt đầu thưa dần, đoạn sông kỳ quái đó chỉ tập trung ở khu vực hai ba km thôi.
Tôi thấy Công tử ca đã bắt đầu quan sát bốn phía sơn thể, trong mắt như có ánh sáng lóe lên, mọi người cùng đè lại nột niềm hứng khởi.
“Bên dưới có nước phun ra, dòng nước chảy xiết, những động đó chắc chắn nối liền với mạch nước ngầm trong núi này.” Công tử ca nói: “Dòng nước lạnh băng trong suốt, vô sắc vô vị”. Hắn cúi xuống vốc nước vào tay, ngửa đầu uống một ngụm. “Hơi chát.”. Lấy ra bình nước đổ vào một nửa. Vẻ mặt mang theo ánh cười xảo trá.
Người vừa rồi lấy dây móc đồ, lơ đãng, nhổ một ngụm đờm vào trong nước, nói: “Chú ý sườn núi”
Mọi người ngẩng đầu, liền thấy trên sườn núi bắt đầu xuất hiện rất nhiều hàng rào bỏ trống, không thấy có người, nhưng khi chúng tôi vừa trôi qua hàng rào, lập tức ở nơi nào đó trong thung lũng vang lên tiếng tù và sừng trâu.
“Nhớ kỹ lời tôi nói.” Tên nhóc người Di lạnh lùng nhắc lại, nghe tiếng tù và sừng trâu bắt đầu lan truyền từ đáy cốc vọng lại.