Muộn Du Bình rút ra tổng cộng là tám cái đinh gỗ, đẩy hai ván sàn trên đầu để đi lên, hiện ra một khe hở cỡ người miễn cưỡng chui qua thì vừa. Sau tôi tra xét tư liệu thì biết được, nếu anh ta không làm như vậy, nơi ẩn nấp an toàn nhất cho chúng tôi là đi từ dưới lỗ wc lên. Muộn Du Bình kiểm tra trước khi lên, ngậm một cái còi ở trước đầu lưỡi, bò vào trong nhà sàn. Không lâu sau nghe thấy liên tiếp những tiếng “khanh khách khanh khách” vang lên.

Tôi nghe không hiểu tiếng còi quỷ này, chỉ cảm thấy rất giống tiếng đè xuống ván gỗ kẽo kẹt phát ra. Nhưng từ hành vi của Xà Tổ có thể đoán được rằng, đây có ý “an toàn”.

Để tiện cho việc kể lại, tôi nên giải thích trước một chút về loại báo hiệu này, dùng còi quỷ để làm phương thức liên lạc đã phát triển ở nhiều nơi trên thế giới, từ dân sống trên quốc đảo truyền thông tin, tới thế chiến thứ hai quân đội dùng một dạng biến chủng là “giáp tử ngữ”, ngôn ngữ huýt còi trên thế giới rất đa dạng, nhưng duy chỉ có của Trung Quốc là tới nay chưa có người dịch được.

Thứ nhất là số lượng người dùng còi quỷ để liên lạc thường rất ít, hơn nữa ngôn ngữ áp dụng lại vô cùng biến hóa, bản thân ngôn ngữ đó cũng chỉ truyền bá trong phạm vi nhỏ, rất khó thống nhất nghiên cứu để định dạng thành một loại ngôn ngữ riêng được.

Vì sao lại gọi là còi quỷ, có vài cách giải thích, người ta nói là lúc ban đầu trộm mộ tặc dùng nó ở trong những nấm mồ hoang, khiến người khác tưởng nhầm đây là tiếng quỷ tru lên. Chúng có người nói tiếng còi có thể mê hoặc cương thi.

Còi quỷ phát ra tiếng rất đa dạng, đầu lưỡi mẫn cảm của con người có thể lợi dụng mô phỏng tiếng còi quỷ mà phát ra hơn mười loại thanh âm, dùng trong các trường hợp khác nhau, ví như, Muộn Du Bình tiến vào trong nhà sàn gỗ, lập tức dùng quỷ còi này bắt chước tiếng người bước đi trong phòng để phát ra tiếng động, ở những nơi hoang dã thì có thể mô phỏng tiếng côn trùng kêu, trong núi thì mô phỏng theo tiếng chim hót.

Tôi nhớ tới lần trong Thất Tinh Lỗ Vương cung, cái cảnh Muộn Du Bình và huyết thi liên lạc với nhau, có phải là tiếng còi quỷ và tiếng thi miết trong đầu xác chết có cộng hưởng lại, muốn kiểm chứng thì phải có thi thể chứa thi miết bên trong mới biết được.

Lúc tôi cố ý nối liền các cố sự lại, sẽ không làm cho giải thích trở lên phức tạp như vậy. Bất luận là còi quỷ này liên lạc thế nào, tôi cũng sẽ dùng lời nói để miêu tả ra.

Tôi cũng thò đầu leo lên trên nhà sàn, liền nhận ra nơi này có phần lớn những giỏ mây chất đống trong góc, một vài giỏ đang bện dở để ở giữa phòng, trong nhà đặt một lò than, giỏ nào bện xong rồi thì gác lên cho khô, sấy hết hơi nước bốc đi. Còn có một lượng lớn cành hương bồ và dụng cụ bằng trúc cũ nát, không biết dùng để làm gì.

Bên cạnh có một cầu thang gỗ thông lên tầng hai, cửa sổ sát với thung lũng đều đóng chặt, trước cửa sổ có rất nhiều thịt khô.

Đây là cảnh sinh hoạt bình thường của người dân tộc Di, không quá khi nói đây cũng là một gia đình giàu có, nhìn từ đống thịt khô treo ngoài kia, hẳn là chủ nhà này là môt người đàn ông tráng kiện, hơn nữa còn là thợ săn, trong trại chắc cũng là người có địa vị xã hội.

Chúng tôi im lặng một lúc, tôi có thể cảm giác thân thể người này đang trong lúc hành động, bọn họ yên lặng nghe ngóng động tĩnh trên lầu, bắt đầu cởi bỏ quần áo ướt và trang bị, không chút do dự.

Vóc dáng Phượng Hoàng vô cùng nóng bóng, tuy nói là cô ta không còn trẻ trung gì, nhưng da rất trắng, thuần mảnh khơi gợi cái khao khát nguyên thủy của con người, nhưng tôi cảm giác được rõ ràng là Xà Tổ không hề phân tán lực chú ý, dường như mấy người đều không định cởi thủy giáp ra, chỉ kéo một lớp mỏng sát người bên trong thủy giáp ra thay. Toàn thân trần trụi thủy giáp để ở giữa eo. Rắn đã bò lại lên người tôi, có phần sặc sỡ, một nửa chui trong thủy giáp, một nửa lộ ra ngoài, nhìn qua tưởng là hình xăm vậy.

Bên cạnh là con rắn xanh đen to bằng cổ tay, chầm chậm trườn lên xà nhà, nhìn không thấy đâu nữa.

Phượng Hoàng không có thủy giáp, rõ ràng cũng không có quần áo để thay, cởi hết quần áo ướt ra, cô ấy trần như nhộng chạy lên lầu. Ngược lại tôi cũng không lo lắng, với vóc gáng của cô ấy, cứ lộ hết mà gặp phải bất kỳ người đàn ông nào thì cũng không thể gặp nguy hiểm ngay được. Lại nhìn Muộn Du Bình đang sửa sang xong xuôi, liền cùng ngồi lại ở cầu thang, nếu như Phượng Hoàng ở trên có biến, còi quỷ vang lên, chúng tôi có thể lập tức đi trợ giúp.

Lúc này Muộn Du Bình không có vũ khí, điều này khiến tôi có cảm giác càng thêm xa lạ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play