Năm Phàn Kỳ 19 tuổi, cậu gặp được một anh trai ham ăn, lúc nào cũng ăn ăn uống uống (còn ăn gì thì tác giả không nói, nhưng đọc truyện sẽ hiểu).
Cậu dính lấy anh, lì lợm la liếm, năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng thành công hốt được người về, cùng nhau trải qua một kỳ nghỉ hè vui vẻ tiêu dao khoái hoạt.
Năm Phàn Kỳ 28 tuổi, anh trai này lại xuất hiện.
Hai người cứ hễ gặp mặt là “đánh nhau”, đánh xong lại bỏ đi, bỏ đi rồi gặp lại, mà cứ hễ gặp là “đánh nhau”…
Đã U30 còn chơi cái trò mèo vờn chuột như này, có phải là kích thích lắm không?
Nhân thiết: Khó ở hay hờn dỗi thụ x Đụng xíu là tức chết công.
Thiệt ra văn án phải là:
Dạo gần đây, ekip của Phàn Kỳ phát hiện, trên mạng có một bạn nick là “Fan của Phàn Kỳ” thường xuyên comment kỳ quái ở rất nhiều tác phẩm và bài Weibo.
Tỷ như: “Kỹ thuật diễn của Phàn Kỳ hay hơn tên này nhiều.”
Tỷ như: “Tui cảm thấy Phàn Kỳ càng hợp với nhân vật này hơn.”
Tỷ như: “Nghe nói bộ phim này có Phàn Kỳ đóng, có ai nói cho tui biết cậu ấy xuất hiện ở tập mấy hông?”
…
Nghe thì có vẻ rất ngụy-anti fan, nhưng thật ra lại là fan chân chính, còn thường xuyên đập tiền cày số liệu cho cậu.
Một ngày đẹp trời, Phàn Kỳ biết được bạn fan kỳ quái này là ai. Cậu chạy thẳng đến nhà, trực tiếp chất vấn:
“Hứa Vị Trì, anh có biết theo đuổi thần tượng như thế nào không vậy hả?”
“Đừng nói mấy cái đó, tới mà theo đuổi em này.”
Từ khóa: Vai chính: Phàn Kỳ, Hứa Vị Trì
Một câu tóm tắt: Muốn cua thì cua lẹ lên, em vã lắm rồi.
Ý nghĩa vô cùng “nhân văn” của câu chuyện: Chỉ cần chịu nỗ lực thì mãi mãi không bao giờ là muộn.