“Ngày trước em từng nói với anh, nếu có một ngày anh muốn cầu hôn em, thì anh nhất định phải cầu hôn thật đặc biệt.
Xưa giờ cầu hôn vốn là ngàn người đều như nhau, anh thật sự không nghĩ ra được cách nào đặc biệt cả, vậy nên anh viết cho em lá thư này.”
Đây là phần mở đầu lá thư của Hứa Vị Trì.
Lúc này Phàn Kỳ mới về tới nhà Hứa Vị Trì, vừa xuống xe, cậu đã không chờ nổi, chạy thẳng vào thư phòng, bật đèn bàn, bắt đầu mở phong thư.
Phong thư của anh rất có cảm giác hoài niệm, ngay cả giấy viết thư cũng mang màu hoài niệm nhớ nhung, kết hợp với nét chữ viết bằng bút máy của Hứa Vị Trì, khiến Phàn Kỳ bất giác mà thật cẩn thận nâng niu lá thư trên tay mình.
“Lần đầu gặp em là giữa trưa một ngày nọ, không biết do em vừa mới bước từ xe buýt xuống, hay do em vội đến phỏng vấn, mà khi em đứng trước cửa nhà anh, tiếng thở dốc của em lớn đến mức trong phòng khách cũng có thể nghe rõ.
Trước nay trong nhà đều luôn yên tĩnh, rõ ràng em chưa nói gì, cũng không làm gì, nhưng lại khiến căn nhà trở nên có hương vị của con người.
Lúc đầu anh đâu gì nghĩ nhiều, cũng không muốn tìm hiểu rốt cuộc cảm xúc xa lạ này là do đâu, nhưng về sau, hình như dần dần anh đã hiểu.
Anh rất thích lúc em cười, thích em cho anh xem lúm đồng tiền của em, thích em nói, anh à, không sao hết, em vẫn luôn ở bên anh.
Khi ở bên em, những phiền não của anh dường như chẳng còn đáng nhắc tới. Em chỉ cần tùy tiện gọi một tiếng anh ơi, là có thể khiến mây đen mù mịt trong anh tan biến hết.
Khi đó anh thích em biết bao nhiêu, anh từng mong mỗi ngày hai ta đều có thể ở bên nhau, có thể được nghe em nói chuyện, nghe em hát.
Em là mặt trời nhỏ của anh. Lúc anh mệt mỏi muộn phiền, cứ nghĩ đến sắp được gặp em, tâm trạng anh đều vui hơn nhiều. Mà mỗi một lần anh cần, em đều có thể lập tức xuất hiện bên cạnh anh.
Mỗi lần, mỗi lần đều như thế.
Về sau, từng có lúc em đùa với anh mà nói, hay hai đứa mình bỏ trốn đi, tụi mình cùng đến một vùng quê nhỏ, mở một cửa hàng nhỏ, cứ như vậy mà đi qua cả đời.
Đêm ấy nghe em nói những lời này, anh đã mất ngủ.
Lúc không ngủ được, anh đã nghĩ xem nên thiết kế cửa hàng nhỏ của chúng ta ở vùng nông thôn như thế nào, nên treo bức tranh em thích ở đâu, nên sắp xếp đồ đạc kiểu gì, cứ như sẽ có một ngày hai ta làm được điều đó.
Dù rằng anh cũng hiểu, những hứa hẹn ấy có chăng chỉ là lời bông đùa của em mà thôi.
Anh rất biết ơn cuộc đời này có thể gặp được em, cũng biết ơn em ngày ấy đã không từ bỏ anh, để anh có được hai tháng vui vẻ nhất trong đời mình.
Hai tháng ấy, chỉ cần có em bên cạnh, anh phảng phất như đều sống trong mơ.
Một giấc mơ anh chỉ muốn vĩnh viễn không tỉnh lại, nhưng lại không thể nào không tỉnh.
Sau ngày chúng ta chia tay, bệnh mất ngủ của anh lại càng nghiêm trọng. Anh từng muốn liên hệ với em, nhưng em đã đổi số điện thoại, cũng xóa đi những mạng xã hội thường dùng. Cách duy nhất mà anh có thể chạm vào em, cũng chỉ có con dấu nhỏ mà em đã tặng.
Một con dấu nhỏ như thế, còn không lớn được bằng cái móng tay.
Em keo kiệt thật đấy.
Có rất nhiều chuyện, anh cứ ngỡ anh đã không còn nhớ nữa rồi. Nhưng khoảnh khắc ngồi viết lại, hóa ra mọi thứ vẫn rõ ràng đến thế, từng điều, từng điều một.
Chín năm không có em, anh lại quay về cuộc sống trước đây, ngày nào cũng như ngày nào.
Anh cũng từng nghĩ sẽ về nước tìm em, có lẽ còn nghĩ đến việc hỏi em rằng, em còn yêu anh không. Nhưng khi anh tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy mình thật buồn cười.
Em dựa vào đâu mà phải yêu anh?
Còn anh, anh dựa vào đâu?
May mà chúng ta lại lần nữa tương ngộ, cũng may em vẫn còn nhớ rõ anh.
Cái tên Hứa Vị Trì như được em tô thêm màu sắc, không chỉ là ba chữ Hứa Vị Trì đơn điệu nữa, mà phía trước còn có thêm chữ “anh” như một gia đình.
Hôm hôn lễ của Tô Nguyên Cửu và Hứa Dục, anh đã trộm nhìn em vài lần, anh cảm thấy có lẽ em cũng có vạn ngàn suy nghĩ.
Quả nhiên, sau khi trở về, em ôm anh, cười với anh, nhưng em không nói gì, cũng không nói vì sao.
Anh nghĩ anh đoán được.
Rất lâu về trước, có một lần em uống say và nói với anh, anh à, em muốn được ở bên anh cả đời này.
Lúc đó anh bối rối thật lâu, cũng chẳng có cách nào nói với em một chữ “Được”.
Bây giờ thì anh đã có thể rồi.
Em luôn nói anh hay thẹn thùng, vậy hôm nay anh muốn một lần nói hết tất cả cõi lòng anh.
Tất cả những điều anh không thể nói thành lời, anh đã viết thành chữ rồi đây.
Em đã đeo chiếc nhẫn anh tặng lên rồi, đúng không?
Vậy thì, em có nguyện ý kết hôn với anh không?”
Ký tên: Anh Vị Trì vĩnh viễn của em.
Phàn Kỳ đọc xong thì ngẩng đầu lên, ngồi lâu thật lâu cũng không bình tĩnh nổi.
Cậu sợ làm hỏng tờ giấy, nên thật cẩn thận đặt lá thư xuống, rút một cuốn sách từ trên kệ ra, kẹp thư vào sách.
Khi cậu ra ngoài, Hứa Vị Trì đang ngồi trên sô pha, máy tính còn đang mở ra đặt trên đùi.
Phàn Kỳ hít sâu một hơi rồi bước tới. Cậu không nói hai lời, nhấc chiếc máy tính trên chân Hứa Vị Trì, đặt sang một bên.
Tai Hứa Vị Trì lại dần đỏ lên, rơi vào mắt Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ cười một tiếng, ngồi xuống đối diện Hứa Vị Trì.
Cậu nói hai câu.
“Anh ơi, em nguyện ý.”
Và…
“Anh à, em muốn anh làm em, ngay bây giờ.”
~ TOÀN VĂN HOÀN ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT