Phàn Kỳ cảm thấy hình như bản thân rên hơi lớn, nhưng Hứa Vị Trì hoàn toàn không có ý ngăn cậu lại. 

Thôi, đừng nuôi hi vọng trông cậy vào Hứa Vị Trì thì hơn. Cũng chẳng biết anh bị cái gì kích thích, làm càng lúc càng mạnh, do đó Phàn Kỳ phải cẩn thận suy nghĩ một chút. 

Chu Tiêu Đằng ở ngay bên cạnh phòng mình, nhưng chiều nay mình có nghe thấy tiếng gì lạ đâu? Vậy nên, chắc là hiệu quả cách âm của khách sạn này không tệ lắm đâu ha?

Đúng không?

Sau khi nghĩ như thế, trong đầu Phàn Kỳ hiện lên ba chữ: kệ mẹ nó.

Sau đó, cậu cũng điên theo Hứa Vị Trì. 

Rượu quả nhiên là thứ tốt nhất trên đời. 

Cuối cùng thì nốt ruồi của Phàn Kỳ cũng không thoát được số kiếp của nó. Cả quá trình Phàn Kỳ đều mơ mơ màng màng, thậm chí còn không biết Hứa Vị Trì xuống tay như thế nào. Mãi đến khi kết thúc, Phàn Kỳ cúi đầu đã thấy khắp nơi đều là dấu đỏ.

Trong phòng chỉ bật đèn bàn, đồng chí công mạnh mẽ yêu sạch sẽ đã vào phòng tắm. Còn mình Phàn Kỳ nằm giữa giường, chăn che nửa người, gió từ điều hòa thổi đến khiến mái tóc cậu bay bay. 

Cậu đã hơi tỉnh rượu, nhưng mỗi một tế bào trong cơ thân vẫn tràn đầy hưng phấn. Ánh mắt Phàn Kỳ vô thần nhìn lên trần nhà, nghe tiếng nước chảy vọng tới, nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác. 

Một lúc sau, Hứa Vị Trì bước ra khỏi phòng tắm, nhưng Phàn Kỳ vẫn nằm im không nhúc nhích, tiếp tục nằm ngu nhìn trần nhà. 

Cậu nghe thấy Hứa Vị Trì cầm chiếc ly và ấm nước trên bàn, rót một ly nước rồi đi về phía cậu. 

“Em uống chút nước không?” Hứa Vị Trì bước tới, giơ ly lên hỏi Phàn Kỳ.

Phàn Kỳ vẫn nằm bất động nhìn trần nhà, Hứa Vị Trì không hỏi nữa, chỉ đặt ly nước xuống tủ đầu giường: “Khi nào khát thì uống.”

Phàn Kỳ vẫn câm như hến. 

Hứa Vị Trì lại gần cậu, dùng mu bàn tay khẽ chạm vào cánh tay Phàn Kỳ, đoạn kéo phần chăn đã sắp rơi xuống đất, đắp lên người Phàn Kỳ. Tay phải Phàn Kỳ đang kề bên tai cũng bị Hứa Vị Trì lôi ra nhét vào chăn nốt. 

Phần lớn nhân loại mỗi lần xong việc đều có một bệnh chung, đó là hay bị chập mạch não trong thời gian ngắn. Phàn Kỳ lúc này đang rơi vào giai đoạn chập mạch.

Mà lúc này có vô số câu hỏi trong bộ não đang chập mạch của Phàn Kỳ.

Đầu tiên, sao tự nhiên cậu lại mò qua đây?

Tiếp theo, thế quái nào cậu lại đi quyến rũ Hứa Vị Trì???

Hứa Vị Trì đã đổi sang một chiếc áo tắm khác, có lẽ là lấy trong tủ ra, nhìn rất mới. 

Phàn Kỳ liếm liếm môi, ngẫm đi ngẫm lại, cảm thấy hình như có gì đó không đúng. Cậu trở mình, nghiêng người đối diện với Hứa Vị Trì, gọi một tiếng: “Anh ơi.”

Anh của cậu đang mở máy tính đáp lại: “Sao thế?”

Phàn Kỳ nói: “Anh cho em ít tiền đi.”

Hứa Vị Trì dường như nghe không rõ: “Vì sao?”

Phàn Kỳ chợt bật cười: “Không có gì đâu.”

Đến khi máy tính đã khởi động xong, Hứa Vị Trì đột nhiên dừng tay một chút, âm thanh gõ phím cách vang lên “cạch” một cái thật lớn. 

Phàn Kỳ rụt lại trong chăn, Hứa Vị Trì quay đầu nhìn cậu. 

Phàn Kỳ sung sướng cười: “Ha ha.”

Hứa Vị Trì lạnh mặt nhìn cậu: “Em còn dám đùa kiểu này nữa xem.”

Phàn Kỳ vội vàng lắc đầu: “Em đã nói gì đâu.”

Hứa Vị Trì đeo kính lên, cặp kính này không giống cặp cậu thấy lần trước, chắc đã đối cái mới.

Ầu, cái cảm giác cấm dục này.

Phàn Kỳ lại lật người, ghé vào mép giường, hỏi: “Anh làm việc hả?”

Hứa Vị Trì ừ một tiếng, ánh mắt vẫn chuyên chú trên màn hình máy tính rồi nhấp chuột. 

Phàn Kỳ suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vốn dĩ tối nay anh định làm việc?”

Hứa Vị Trì vẫn trả lời ngắn gọn: “Ừm.”

Phàn Kỳ: “Gấp không anh?”

Hứa Vị Trì nói: “Trước 12 giờ.”

Môi Phàn Kỳ mấp máy một chút, mới nhớ ra mình không mang theo điện thoại, do đó cậu lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Hứa Vị Trì: “11 giờ 35.”

Phàn Kỳ đột nhiên bật dậy: “Có kịp không?”

Ngược lại, Hứa Vị Trì lại rất bình tĩnh: “Kịp, không sao đâu.”

Phàn Kỳ không dám quấy rầy Hứa Vị Trì nữa, nhưng cậu cũng không mang điện thoại qua đây, không có việc gì làm nên đành lật ngửa người nằm ngắc ngoải tiếp tục nhìn trần nhà.  

Một lát sau, Hứa Vị Trì đột nhiên gõ 2 cái lên bàn. 

Phàn Kỳ quay đầu qua, thấy Hứa Vị Trì đang nhìn mình. 

Phàn Kỳ: “Sao vậy?”

Hứa Vị Trì: “Không mang theo điện thoại?”

Phàn Kỳ: “Ừm.”

Hứa Vị Trì chỉ bên mép giường: “Điện thoại tôi ở bên kia.”

Phàn Kỳ nhìn điện thoại, hơi ngạc nhiên, nghiêng người, lấy tay kê đầu, đoạn hỏi Hứa Vị Trì: “Cho em chơi điện thoại của anh hở?”

Hứa Vị Trì gật đầu: “Máy không có nhiều phần mềm lắm, em thích down cái gì thì down.”

Phàn Kỳ nhướng mày: “Không có bí mật gì hết hay sao? Cứ thế mà đưa điện thoại cho em?”

Hứa Vị Trì: “Tôi có hai chiếc điện thoại.”

Phàn Kỳ ồ một tiếng, rồi cười rộ lên. 

Giờ mới đúng nè. 

Nhưng bí mật Phàn Kỳ nói tới có lẽ không phải bí mật mà Hứa Vị Trì nghĩ. Phàn Kỳ có thể đoán được, hai chiếc điện thoại của Hứa Vị Trì, một cái dùng cho công việc, một cái dùng cho sinh hoạt cá nhân.

Hứa Vị Trì nói xong lại bắt đầu làm việc. Lần này Phàn Kỳ bò tới cạnh giường, uống một ngụm nước rồi mới cầm điện thoại lên. 

“Mật mã bao nhiêu thế?” Phàn Kỳ hỏi. 

Hứa Vị Trì buột miệng thốt ra: “1…” Mới đọc được một số, Hứa Vị Trì đột ngột dừng lại, cũng ngẩng đầu lên. 

Anh không nói nữa mà cầm lấy điện thoại, dùng FaceID mở khóa màn hình, nhưng mở xong cũng không đưa ngay, mà còn bấm thêm vài cái nữa, xong hết mới đưa máy cho Phàn Kỳ. 

Phàn Kỳ đón lấy chiếc điện thoại, nói: “Cảm ơn anh.”

Cậu cũng không biết tình cảnh hiện tại là như thế nào.

Hứa Vị Trì cứ thế cam chịu để mình ngủ lại à?

Mà mình, cũng cam chịu muốn ngủ lại à?

Cậu cảm thấy rõ ràng bản thân nên đứng dậy, về phòng. 

Tuy trong đầu nghĩ thế, nhưng tay cậu vẫn khư khư ôm lấy chiếc điện thoại không chịu buông. Cậu trượt qua trượt lại trên màn hình một chút, mở App store.

“Em tải Weibo nha.” Phàn Kỳ nói. 

Hứa Vị Trì: “Ừm.”

Lúc Phàn Kỳ bấm vào App store, phát hiện Weibo ở trạng thái đã từng mua từ trước, nên không cần mật khẩu mà có thể download luôn. Đến khi Phàn Kỳ mở Weibo lên, trong phòng chia thành 2 khu, Hứa Vị Trì làm việc, còn Phàn Kỳ giải trí. 

Trước đây bọn họ cũng từng nhiều lúc như thế, Hứa Vị Trì làm việc, Phàn Kỳ ở bên cạnh chơi game. Đợi Hứa Vị Trì làm xong việc thì tới chơi cậu. 

Phàn Kỳ không đăng nhập tài khoản, dùng giao diện khách lượn hết một vòng, lượn chán thì xem hot search, lát sau lại tìm thử tên của mình. 

Công tác tuyên truyền cho《 Anh đào một nửa ngọt 》đã bắt đầu. Cho tới bây giờ, Official weibo mới chỉ tuyên bố nam chính Quách Hi. Chỉ một bài Weibo cực kỳ đơn giản, lại thu hút hơn ba vạn bình luận. 

Phàn Kỳ bấm xem hình ảnh của Quách Hi, hai ngón tay phóng to màn hình, đầu tiên đọc thông tin tuyên truyền bên cạnh, sau đó rời qua xem mặt Quách Hi. 

Hơi hơi đẹp trai, à mà không, đẹp trai ghê á.

Khóe mắt này, úi, quyến rũ ghê.

“Đang xem cái gì thế?”

“Má!”

Hứa Vị Trì đột nhiên xuất hiện, dọa Phàn Kỳ nhảy dựng lên, suýt chút nữa làm rơi điện thoại. 

Phàn Kỳ oán giận: “Sao anh đi không phát ra tiếng động gì hết thế hả?”

Hứa Vị Trì: “Do thảm.”

Nói xong Hứa Vị Trì nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên tay cậu. Phàn Kỳ thu nhỏ màn hình, sau đó rời khỏi Official weibo, hỏi Hứa Vị Trì: “Anh xong rồi hở?”

Hứa Vị Trì: “Ừm.”

Phàn Kì trả điện thoại cho Hứa Vị Trì: “Em về đây.”

Hứa Vị Trì đang đưa tay định cầm điện thoại đột nhiên khựng lại một chút.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Phàn Kỳ nhướng mày, trong ánh mắt như muốn nói: Nếu anh giữ em lại, em sẽ ở lại ngay. 

Nhưng chức năng đọc ánh mắt của Hứa Vị Trì chắc đã hỏng hóc ở đâu. Sau khi nhận lại điện thoại, anh rũ mi, gật đầu: “Ừ.”

Sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Đi ngủ sớm một chút.”

Phàn Kỳ cầm áo ngủ đang đặt cạnh giường rồi mặc vào, trong lòng căm giận Hứa Vị Trì keo kiệt không lấy đồ mới cho cậu, căm giận kéo dây lưng, căm giận thắt chặt.

Mới thò chân xuống giường, chuông cửa đột nhiên vang lên, Phàn Kỳ quay lại nhìn Hứa Vị Trì, hỏi: “Ai thế?”

Hứa Vị Trì lắc đầu: “Không biết.”

Phàn Kỳ diễn đến nghiện rồi, cứ như lén lút yêu đương vụng trộm với Hứa Vị Trì, quay đầu bò lại lên giường.

Nhưng nếu nói cho đúng, bọn họ thật sự đang yêu đương vụng trộm.

Hứa Vị Trì đi ra mở cửa, Phàn Kỳ nghe được giọng nói quen thuộc vang lên. 

“Sao còn chưa ngủ nữa? Lúc tối nhắn WeChat cho cậu cũng không thấy cậu trả lời. Tôi cứ tưởng là cậu ngủ rồi chứ, lúc nãy nhận được file của cậu, làm tôi hết cả hồn.”

Hứa Vị Trì: “Làm đến bây giờ mới xong.”

Khương Chỉ Ninh: “Cậu thôi đi, ba cái đồ yêu này cậu làm mấy phút là xong, muốn khiến tôi cảm thấy áy náy đấy à?”

Hứa Vị Trì: “Cậu xem làm được thì làm.”

Khương Chỉ Ninh cười rộ lên. Vài giây sau, Khương Chỉ Ninh lại nói tiếp: “Sao thế? Không cho tôi vào?”

Hứa Vị Trì: “Ừ.”

Khương Chỉ Ninh: “Hửm? Tại sao?”

Hứa Vị Trì nói: “Tôi muốn đi ngủ.”

Ngữ khí Khương Chỉ Ninh đột nhiên trở nên kỳ quái: “Sao tôi cứ thấy điêu điêu nhỉ? Uầy, không cho vào thật sao?”

Lại vài giây im lặng chết chóc, Khương Chỉ Ninh đột nhiên kinh ngạc: “Chả lẽ, cậu gọi phục vụ?”

Hứa Vị Trì: “… Không phải.”

*Anh Khương nói “phục vụ” là phục vụ nhu cầu sinh lý đấy mọi người.

Phàn Kỳ có thể tưởng tượng được vẻ mặt bất đắc dĩ của Hứa Vị Trì lúc nói câu này. 

Khương Chỉ Ninh cười: “Tôi nói mà, sao có thể… A~” Khương Chỉ Ninh đột nhiên a một tiếng, dường như vừa mới ngộ ra chân lý, “Ố ~ ồ ~ Được rồi, tôi đi đây. Hai người cứ chơi tiếp, chơi vui nhé, thích phá cái gì cứ phá, hết bao nhiêu tôi lo cho.”

Hứa Vị Trì: “Khương tổng đi thong thả.”

Khương Chỉ Ninh cười: “Cái tên này…”

Cửa đóng lại. 

Phàn Kỳ chui ra khỏi chăn, Hứa Vị Trì cũng đi vào. 

“Đi rồi hả anh?” Phàn Kỳ hỏi.

Hứa Vị Trì nói: “Mặc quần áo cho đàng hoàng.”

Phàn Kỳ cúi đầu thì thấy cổ áo mở rộng toang hoác, nhưng cậu còn lâu mới nghe lời, còn hơi rụt vai một chút, khiến chiếc áo trượt xuống khỏi vai, “Ứ đâu.” Cậu cười với Hứa Vị Trì, vừa đi vừa nói chuyện: “Anh ơi, em về đây.”

Hứa Vị Trì bất đắc dĩ kéo cậu lại, kéo áo lên, thắt lại dây lưng thật chặt. 

Phàn Kỳ bước ra cửa, Hứa Vị Trì cũng đi theo sau.

Thêm bước nữa, cậu phải đi thật đó.

Lại bước thêm một bước, cậu phải đi thật rồi.

Bàn tay Phàn Kỳ đã đặt trên tay nắm cửa, dục vọng mãnh liệt muốn ở lại đang vật lộn với suy nghĩ “mày mà không chịu đi thì còn ra cái thể thống gì” khiến cậu khó chịu muốn chết. 

Đúng lúc cậu chuẩn bị xong tinh thần chuẩn bị mở cửa, âm thanh trầm thấp vang lên.

Hứa Vị Trì nói: “Anh thấy hình xăm của em.”

Phàn Kỳ mím môi, nhăn mày lại. Men say vừa mới tản đi lại lục tục chảy về, kéo nhau xộc lên não.

Má ơi, đùa cái gì vậy ba, khi nào thế?

Phàn Kỳ nuốt nước miếng cái “ực”, dời bàn tay khỏi tay nắm cửa, lại chuyển thành nhẹ nhàng áp lên cửa. 

Này đùa không vui lắm đâu anh ơi. 

“Ha ha.” Phan Kỳ suy sụp cười một tiếng, đột nhiên quay đầu nhưng không xoay người mà nhìn Hứa Vị Trì: “Phải không thế?”

Phàn Kỳ nói xong cắn môi dưới chớp mắt với Hứa Vị Trì, thẹn quá hóa giận mà bất chấp tất cả kéo dây lưng ra, đôi vai hơi run lên. 

Cậu kéo vạt áo tắm ra: “Anh đang nói cái này à?”

Hai người cùng cúi đầu nhìn. Hứa Vị Trì thấy, Phàn Kỳ cũng thấy, xung quanh hai chữ WC có một vòng dấu răng rất sâu. 

Ồ, bảo sao, đau vãi đạn!!!!

Phàn Kỳ nhìn một cái rồi ngẩng đầu, nâng đôi mắt quyến rũ mị hoặc. Vừa lúc ấy ánh mắt Hứa Vị Trì đã rời khỏi hình xăm, rơi vào ánh nhìn đầy khiêu khích cách đó không xa.

Hứa Vị Trì tiến một bước về phía Phàn Kỳ.

Phàn Kỳ lập tức trở nên lúng túng, thậm chí còn định kéo áo lên.

Nhưng động tác của Hứa Vị Trì lại nhanh hơn nhiều. 

Vốn cậu đang ở tư thế xoay đầu, Hứa Vị Trì nắm lấy cằm cậu bẻ qua một chút. Đôi mắt anh rũ xuống nhìn cậu, còn một bàn tay khác nhẹ nhàng chạm lên hình xăm.

Hứa Vị Trì hỏi: “Em không muốn về phải không?”

Không đợi Phàn Kỳ trả lời, Hứa Vị Trì đã cúi xuống. 

Đúng là thứ động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.

Sao quay đi quay lại đã lên giường nữa rồi?

Câu này không chỉ nói Hứa Vị Trì, mà Phàn Kỳ tự nói với mình như vậy. Nhìn xem, chẳng mấy chốc, cậu đã như chú rắn quấn chặt lấy Hứa Vị Trì, hạnh phúc mà phun ra tinh hoa của mình. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play