Bước ra khỏi nhà ông nội Hứa Vị Trì, lòng bàn tay Phàn Kỳ vẫn còn lạnh toát.
Một tiếng này đã xảy ra những gì?
Chuyện bắt đầu từ lúc 10 giờ sáng, Hứa Vị Trì đón cậu ở sân bay, nói muốn cùng nhau về nhà, Tô Nguyên Cửu và Hứa Dục cũng ở đó.
Lúc ấy Phàn Kỳ không nghi ngờ gì, còn nghĩ rằng về nhà là về nhà Hứa Vị Trì, bốn người ăn cơm với nhau.
Mãi đến khi tài xế lái xe đến một khu rừng núi hoang vắng, rồi lại ra khỏi khu rừng hoang vắng ấy, tới một nơi thế ngoại đào nguyên*, Phàn Kỳ mới dần nhận ra có gì đó sai sai.
*Thế ngoại đào nguyên: nơi kiểu bồng lai tiên cảnh, yên bình vắng vẻ nhưng non xanh nước biếc, chuyên dùng cho mấy ông cụ về ở ẩn.
“Đừng nói là đến nhà ông nội anh nhé?” Phàn Kỳ hỏi.
Hứa Vị Trì gật đầu: “Ừm.”
Bàn tay Phàn Kỳ đột nhiên siết lại: “Gì cơ? Tại sao? Dẫn em theo làm gì? Có ý gì? Đi đánh nhau à?”
Hứa Vị Trì cười: “Gặp gia trưởng.”
Trước đó Phàn Kỳ cũng không biết Hứa Vị Trì tính toán cái gì. Mắt thấy đã tới nơi, Phàn Kỳ cũng không kịp hỏi gì nữa, chỉ có thể căng da đầu bước vào cùng Hứa Vị Trì.
Một giờ tiếp đó, những gì Phàn Kỳ đã trải qua…
Cùng ăn cơm với cả gia đình nhà họ Hứa.
Sau đó Hứa Vị Trì đột nhiên giới thiệu Phàn Kỳ là bạn trai của anh.
Sau đó ông nội nổi điên lên, ném đũa đến mức muốn cắm thẳng vào tường.
Sau đó mụ mẹ kế lại dùng giọng nói chói tai với giọng điệu âm dương quái khí để nói chuyện.
Sau đó Hứa Vị trì và Tô Nguyên Cửu phối hợp với nhau mà ném một văn kiện lên bàn.
Khí thế bên này mỗi phút mỗi giây đều mạnh mẽ cường thế áp đảo đối phương. Cuối cùng, Hứa Vị Trì nói với ông cụ đã sắp ngất xỉu: “Ông nội, người nên nghỉ ngơi rồi.”
Cho dù lúc đó đầu óc cậu rất loạn, cũng rất sợ hãi, nhưng Phàn Kỳ vẫn có tâm trạng ngắm chồng mình.
Ôi đẹp trai vãi.
Nói xong hết, bốn người bọn họ rất tỉnh và đẹp trai bước ra khỏi nhà.
Tình huống này thật sự rất kích thích, khiến người ta huyết mạch sôi trào.
Ra khỏi cửa, Tô Nguyên Cửu đưa Hứa Dục đi, bốn người chào tạm biệt hai câu đơn giản, hẹn nhau một bữa cơm.
Sau khi lên xe, chuyện đầu tiên Phàn Kỳ làm chính là nằm liệt lên ghế. Rõ ràng cậu cũng không làm gì cả, nhưng cái cảm giác như thể ngồi xem kịch ở hàng ghế đầu thế này, vẫn quá gây xúc động mà.
Phàn Kỳ hỏi: “Sao trước đó anh không nói với em một tiếng?”
Hứa Vị Trì: “Anh nói với em thì em có đến không?”
Phàn Kỳ nghĩ, lắc đầu: “Không đâu.”
Hứa Vị Trì buông tay, vẻ mặt như muốn nói “Thấy chưa?”
Phàn Kỳ cười, thò đầu lại hỏi: “Vậy nên bây giờ em là bà chủ của Civii hả anh?”
Hứa Vị Trì gật đầu: “Ừm.”
“Thời tới cản không kịp,” cậu giơ tay lên đè ngực: “Cứu em với.”
Hứa Vị Trì nhẹ giọng cười.
Xe từ từ khởi động, Phàn Kỳ nằm hồi lâu mà vẫn không bình tĩnh được, nên dứt khoát ngã xuống đè lên đùi Hứa Vị Trì: “Oa, ân oán nhà giàu đúng là lạ thật. Trước giờ em chưa từng trải qua tình huống nào giống vậy cả, đáng sợ ghê, lúc đó cứ có cảm giác như chuẩn bị đánh nhau ấy.”
Có lẽ những người giàu có đều hơi e ngại, cũng biết đánh nhau không có tác dụng gì, nên mọi người đều chẳng ai động tay động chân, cố mà duy trì vẻ mặt hòa bình.
Phàn Kỳ giơ tay lên, Hứa Vị Trì phối hợp mà nắm lấy tay cậu.
Hứa Vị Trì hỏi: “Chơi vui không?”
Phàn Kỳ gật đầu: “Vui, đã kích thích lại còn vui.”
Hứa Vị Trì nâng tay khẽ vuốt ve gương mặt Phàn Kỳ.
Một lát sau, Phàn Kỳ đột nhiên a một tiếng: “Vậy nên mấy hôm nay em tìm anh mà không thấy đâu, là do bận sắp xếp chuyện này hở?”
Hứa Vị Trì: “Ừm.”
Nói đoạn, Hứa Vị Trì đột nhiên lấy một chiếc hộp từ trong túi ra, nói với Phàn Kỳ: “Cho em này.”
Phàn Kỳ nhíu mi, đưa tay qua, nhưng khi sắp chạm tới thì lại rụt tay về: “Đừng nói là nhẫn nha?”
Hứa Vị Trì: “Ừm.”
Phàn Kỳ nâng mắt nhìn Hứa Vị Trì: “Không phải là anh muốn cầu hôn em đấy chứ?”
Hứa Vị Trì: “Ừm.”
Phàn Kỳ ghét bỏ nói: “Anh sao vậy? Có thế thôi á?”
Hứa Vị Trì cười, làm bộ thu hộp nhẫn lại: “Vậy thì thôi.”
Phàn Kỳ lập tức đoạt lại: “Ấy ấy, em có nói là em không cần đâu.”
Phàn Kỳ nghiêm túc ngồi dậy, mở hộp ra, sau đó giơ bàn tay của mình lên, một bên tỏ ý muốn Hứa Vị Trì đeo cho cậu, một bên lại không ngừng oán giận: “Anh thế này mà được à? Anh có biết Tô Nguyên Cửu người ta cầu hôn Hứa Dục thế nào không? Anh ta thiết kế chuẩn bị biết bao nhiêu thứ, khiến người ta vui vẻ nhường nào.”
“Đều là chồng như nhau.”
“Hứa Vị Trì đúng là không được xíu nào.”
“Ở ngay trên xe.”
“Tùy tiện đưa cái nhẫn là xong rồi.”
“Tức thật đó.”
Hứa Vị Trì đeo nhẫn cho Phàn Kỳ, đột nhiên lấy ra một phong thư từ sau lưng.
Phàn Kỳ hoang mang hỏi: “Cái gì thế?”
Hứa Vị Trì: “Thư cầu hôn.”
Phàn Kỳ sờ soạng phong thư một lát, nghi hoặc hỏi lại: “Cái gì đây thế, có gì hay?”
Tai Hứa Vị Trì thoáng chốc đỏ lên, còn ngượng ngùng cười một chút: “Thư cầu hôn đấy.”
Phàn Kỳ: “Thư cầu hôn?”
Tai Hứa Vị Trì lại càng đỏ bừng: “Ừm.”
Trời má ơi.
Tui chết rồi.
“Anh à, thư tình á…” Phàn Kỳ lập tức nhận lấy, muốn mở ra xem ngay nhưng lại bị Hứa Vị Trì ngăn lại: “Đừng có mở ra xem trước mặt anh.”
Phàn Kỳ nghe vậy thì hiểu ngay: “Dạ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT