Phòng làm việc của Phàn Chính ở tầng 18 của tòa cao ốc Hoành Uy, là một nơi đón sáng rất tốt, phong cảnh bên ngoài cũng rất đẹp.

Nơi này là trước kia Phàn Kỳ và Phàn Chính cùng nhau chọn. Vốn dĩ Phàn Kỳ còn muốn cùng nhau trang hoàng mọi thứ, nhưng Phàn Chính kiên trì nói không cần, bảo là không thể cứ để Phàn Kỳ chăm sóc cả đời, còn bảo chờ khi trang hoàng xong sẽ lập tức gọi cho Phàn Kỳ.

Phàn Chính là một họa sĩ, ở trong ngành có chút danh tiếng, chỉ là cậu có một chút khiếm khuyết, cậu là một người câm.

Cũng không phải là bị câm bẩm sinh, năm Phàn Chính 5 tuổi có một lần phát sốt. Khi đó em ấy do bà nội chăm sóc, điều kiện trị bệnh tại nông thôn thì không được tốt, mấy ngày rồi mà vẫn còn sốt, bà nội mê tín, tìm bác sĩ trị không được, liền đi tìm thầy bói.

Cụ thể thì Phàn Kỳ không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ đại khái là ông thầy bói kia không cẩn thận đụng tới dây thần kinh nào đó của Phàn Chính, bệnh của Phàn Chính không những không nguôi đi, mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Sau này lúc đưa đến bệnh viện thành phố, đã không còn kịp nữa. 

Thầy bói chạy trốn, bà nội cũng bởi vì vậy mà thân thể chống đỡ không nổi. Đoạn thời gian ấy, cả nhà Phàn Kỳ đều bao phủ ở trong tối tăm.

Phàn Kỳ lớn hơn Phàn Chính hai tuổi, khi đó cũng chỉ mới 7 tuổi. Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn nhớ như in khoảng thời gian đó.

Mẹ khóc, bà nội khóc, chính cậu cũng khóc theo.

Thang máy “đinh” một tiếng đã tới tầng 18, Phàn Kỳ thu hồi suy nghĩ, nghe Tề Việt ở bên cạnh vẫn còn đang lải nhải về chuyện giữa cậu và Hứa Vị Trì.

“Này, Phàn Chính.” Cái miệng lải nhải của Tề Việt dừng lại vì người đứng trước cửa thang máy.

Phàn Chính vẫy vẫy chào hai người, Phàn Kỳ bước ra ngoài rất tự nhiên mà đặt tay lên vai Phàn Chính, hỏi: “Sao em biết anh đã tới?”

Phàn Chính chỉ chỉ Tề Việt.

Tề Việt cười rộ lên: “Tao nói.”

Phàn Kỳ: “Hai người liên lạc sau lưng tao hả?”

Tề Việt bỗng nhiên ngượng ngùng mà cười cười: “Hì hì, chỉ vừa mới nhắn ở dưới lầu chút thôi.”

Tề Việt và Phàn Kỳ là bạn học cấp 3, vì dáng dấp Tề Việt nhỏ con nên ngồi ở hàng trước, Phàn Kỳ ngồi ở phía sau. Lúc học lớp 10 và 11 thì quan hệ của hai người không thân thiết giống như bây giờ, căn bản không giao lưu gì với nhau, chỉ là bạn bè bình thường.

Tại sao quan hệ giữa bọn họ lại phát triển thành như bây giờ ư?

Tất nhiên là bởi vì bạn học Phàn Chính.

Năm lớp 12 có khoảng thời gian, Tề Việt liên tiếp tới nhà Phàn Kỳ, một hai phải cùng cậu làm bài tập với nhau.

Lúc ấy Phàn Kỳ rất hồn nhiên, hoàn toàn không nghi ngờ cậu ta.

Tề Việt tới cậu rất hoan nghênh, Tề Việt nói cậu ta muốn sách bài tập lớp 10 của Phàn Chính, cậu còn cảm thấy Tề Việt rất có chí cầu tiến, có tinh thần bắt đầu từ năm đầu tiên. Tề Việt nói chữ Phàn Chính viết nhìn rất đẹp muốn để cho cậu ấy chép thơ giùm, Phàn Kỳ lại thấy việc nhỏ liền nhờ Phàn Chính chép, còn tưởng rằng là Tề Việt muốn luyện chữ. Tề Việt nói muốn ảnh chụp của Phàn Chính, Phàn Kỳ và Phàn Chính đồng ý, liền đưa cho Tề Việt một tấm ảnh của Phàn Chính, xem như kỷ niệm……

Rồi tới sau này, Tề Việt vậy mà nói muốn đến phòng Phàn Chính làm bài tập, bấy giờ Phàn Kỳ mới có hơi nghi ngờ.

Tất nhiên cũng chỉ là một hoài nghi nhỏ nhoi, vì vốn dĩ Phàn Kỳ không nghĩ ra, nếu Tề Việt có mục đích khác, vậy thì có thể là cái gì?

Muốn kết bạn với Phàn Chính? Vậy cậu ta cứ trực tiếp kết bạn là được, đâu phải Phàn Kỳ không cho, vòng vèo quanh co làm gì?

Hơn nữa Tề Việt cũng quá tốt với Phàn Chính, mỗi lần tới nhà đều mua đồ ăn thức uống, biết Phàn Chính thích vẽ tranh, còn tặng rất nhiều giấy bút và sách. Bọn họ có thể trở thành bạn bè, đương nhiên Phàn Kỳ rất vui mừng.

Cho nên sau này có một ngày, ba người đang làm bài tập trong phòng khách, Phàn Kỳ thừa dịp Phàn Chính đang đi WC, lấy bút gõ gõ lên bài tập của Tề Việt.

Phàn Kỳ hỏi thẳng Tề Việt: “Có phải mày có chuyện gì giấu tao hay không?” Phàn Kỳ nói xong hất hất cằm về phía WC.

Lúc đó Tề Việt đột nhiên khẩn trương, động tác nuốt nước miếng cũng vô cùng rõ ràng.

Phàn Kỳ lập tức cau mày.

Bộ dạng Tề Việt như ‘cuối cùng cũng bị mày phát hiện’ nói: “Tao thích em trai mày.”

Ngay lúc ấy khi Phàn Kỳ nghe câu đó, vốn dĩ vẫn chưa phản ứng kịp là cái quái gì.

Kế tiếp, Tề Việt bổ sung: “Là kiểu thích giữa nam với nam ấy.”

Phàn Kỳ shock, shock toàn tập luôn!

Cậu thật sự chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, này mẹ nó hỏi ra được cái bí mật kinh thiên động địa gì đây!

Tề Việt không chỉ một lần nói trước mặt Phàn Kỳ rằng, Phàn Chính là tiểu thiên sứ của cậu ta.

Phàn Chính thích cười, tâm địa thiện lương, ngoại trừ những đứa không có giáo dưỡng ra, thì có rất nhiều người đều thích em ấy. 

Sau ngày hôm đó, Phàn Kỳ mới dần dần phát hiện ra quả thật là Tề Việt thích Phàn Chính. Trước khi Tề Việt tự mình bước ra ngoài xã hội đã đối xử rất tốt với Phàn Chính, việc này khiến người làm anh trai là Phàn Kỳ cảm thấy rất hổ thẹn.

Đương nhiên, một nguyên nhân rất lớn là Tề Việt có tiền.

Sau đó, Phàn Kỳ lại biết, thì ra khi không có mình, Tề Việt sẽ trộm tới tìm Phàn Chính nói chuyện phiếm.

Tề Việt rất thích tố khổ với Phàn Chính, bao giờ Tề Việt cũng có rất nhiều điều khổ tâm, ngay cả một việc nhỏ như cây đinh mà cũng thích nói cho Phàn Chính nghe.

Chẳng hạn như lúc cậu ta làm báo bảng*, lớp phó học tập đụng trúng cậu ta một cái, cũng không xin lỗi, hại cậu ta lỡ tay bẻ gãy viên phấn, không có xúc cảm cầm bút, viết chữ xấu quắc. (╥ω╥`)

*Báo bảng (黑板报) gần giống với báo tường nhưng vẽ trên bảng đen, bảng đen này là bảng phụ phía cuối lớp học, có dịp lễ, kỷ niệm chào mừng gì là có thể vẽ trang trí trên đó.

Ví như, lúc cậu ta lái xe gặp phải một đàn kiến đang khuân vác đồ ăn, khiến cậu ta đột nhiên cảm thán người sống cả đời, rốt cuộc tồn tại vì cái gì.

Lại tỷ như, bạn cùng bàn mượn cậu ta cây com-pa, cũng đã trôi qua vài ngày rồi mà còn không chịu trả, cậu ta lại ngượng mở miệng đòi lại.

……

Rất nhiều.

Dường như cậu ta xem Phàn Chính như nơi trút bầu tâm sự, cái gì cũng nói, chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng tìm tới em ấy oán giận.

Nhưng dường như Tề Việt đã quên mất một điều, Phàn Chính em ấy chỉ là không thể nói chuyện mà thôi, ngoài ra đều rất tốt, cho nên mỗi lần Tề Việt tố khổ xong, Phàn Chính quay đầu liền đem những chuyện này này đó đó viết cho Phàn Kỳ xem.

Ánh mắt Phàn Chính đầy vẻ không thể hiểu được, còn hỏi Phàn Kỳ, có phải Tề Việt gặp chuyện gì khó khăn hay không?

Đừng nói Phàn Chính, chính Phàn Kỳ cũng rất không thể hiểu nổi, rốt cuộc nó đang nói cái gì thế.

Phàn Kỳ nói với Phàn Chính, Tề Việt không gặp chuyện khó khăn gì, chẳng qua là Tề Việt có tật đa sầu đa cảm mà thôi. Cậu bảo Phàn Chính đừng xen vào việc của cậu ta làm chi, muốn nghe thì nghe, không muốn nghe cứ làm bài tập.

Phàn Kỳ chưa bao giờ để ý việc Phàn Chính không thể nói chuyện, cuộc sống nên thế nào thì cứ thế nấy.

Sau khi Phàn Chính tốt nghiệp cấp 3, đậu học viện mỹ thuật, đến bây giờ có chút thành tựu, cũng đã kết hôn sinh con, Phàn Kỳ vô cùng vui mừng cho cậu.

2 năm trước kết hôn, năm ngoái mới sinh con, vợ là bạn học ở học viện mỹ thuật, năm hai đã ở bên nhau, Phàn Kỳ từng gặp rất nhiều lần, là một cô gái tốt.

Khi Phàn Chính kết hôn, Phàn Kỳ đã nghĩ rất lâu có nên nói cho Tề Việt biết hay không, sau cùng vẫn lựa chọn không nói.

Sau này Tề Việt thấy trên vòng bạn bè của Phàn Chính thì mới biết được Phàn Chính đã kết hôn. Cậu ta không dám liên lạc với Phàn Chính, lại trực tiếp giết đến nhà Phàn Kỳ.

Lúc đó vừa vặn Tề Việt độc thân, trạng thái cũng còn được, sau khi tới liền hỏi thẳng Phàn Kỳ, tại sao không nói cho cậu ta hay.

Phàn Kỳ nói: “Phàn Chính lại không mời mày.”

Tề Việt che ngực: “Giết người không dao.”

Phàn Kỳ cạn lời.

Tề Việt nói cậu ta thích Phàn Chính, đã vượt qua loại thích bình thường, đã tới một mức độ nhất định. Bây giờ có thể nhìn thấy Phàn Chính hạnh phúc như vậy, sự nghiệp thành công, hôn nhân mỹ mãn, thật ra cậu ta rất vui mừng.

Còn bảo cũng may cậu ta chưa có dây dưa gì với Phàn Chính, nếu không nhất định Phàn Chính sẽ không hạnh phúc giống như bây giờ.

Phàn Kỳ nói: “Mày cũng suy nghĩ nhiều quá rồi, Phàn Chính đâu có thích mày.”

Tề Việt lại lần nữa che ngực: “Mày đã nói đúng thì cũng đừng có nói to vậy được không?”

Tối nay không chỉ có Phàn Chính, Lưu Nguyệt vợ của Phàn Chính và bé cưng cũng có mặt, khi Phàn Chính dẫn hai người vào, đúng lúc Lưu Nguyệt vừa pha trà xong.

“Anh hai, anh tới rồi.” Lưu Nguyệt cười tiếp đón.

Phàn Kỳ cười: “Chào buổi tối.”

Tề Việt đến sô pha ngồi xuống, Phàn Kỳ bế bé cưng từ trong xe của bé lên: “Bác tới thăm con nè.”

Bé cưng nhìn thấy Phàn Kỳ vui vẻ hớn hở mà cười rộ lên.

Phàn Kỳ còn chưa ngồi xuống, ngoài cửa bỗng có khách tiến vào, Phàn Chính và Lưu Nguyệt nhìn nhau một chốc, Lưu Nguyệt liền cười rồi đi qua.

Phàn Kỳ dùng tay còn lại vẫy vẫy ra hiệu cho Tề Việt, và nói với Phàn Chính: “Hai đứa làm gì làm đi, mấy anh dẫn bé cưng ra ngoài dạo một chút.”

Phàn Chính gật đầu với Phàn Kỳ.

Sau khi ra cửa, Tề Việt hỏi Phàn Kỳ: “Vợ chồng bọn họ đi làm mà còn đưa bé cưng theo chắc là rất bất tiện, trong nhà không có giúp việc hở?”

Phàn Kỳ gật đầu: “Có, nhưng chắc là biết tối nay tao sẽ qua, nên dẫn bé cưng tới.”

Tề Việt thở dài một hơi: “Vậy là tốt rồi,” cậu ta nói xong thì tới gần một chút, vươn tay sờ sờ mặt bé cưng mấy cái: “Đáng yêu quá đi, mày nhìn đôi mắt này, rất giống Phàn Chính nha, cũng giống mày nữa.”

Phàn Kỳ: “Cái mũi và miệng thì giống mẹ của nó.”

Tề Việt: “Tướng mạo này, lớn lên nhất định sẽ rất tuấn tú ha.”

Phàn Kỳ: “Cứ nhìn xem bác nó là biết.”

Tề Việt gật đầu: “Đúng đúng đúng!”

Bé cưng rất ngoan, trong tay cầm một món đồ chơi nhỏ liền không khóc không quậy.

Giỡn thì cười khúc khích, không giỡn thì nằm sấp ra.

Về cơ bản tầng này đều là phòng làm việc và công ty, lại rẽ qua một cái, liền đến cửa thang máy.

Hai người đang định quay về, cửa thang máy đột nhiên mở ra.

Sau đó Tề Việt…

“Mịa mịa mịa má ơi má ơi đây là ai là ai?”

Tề Việt dựa sát vào Phàn Kỳ, dùng sức kéo kéo quần áo Phàn Kỳ.

Đây là ai?

Đây không phải là anh trai WC đấy sao?

Tề Việt siêu hưng phấn: “Mẹ nó Phàn Kỳ à, thật sự là Thần tình yêu tao đây cũng linh quá đi thôi.”

Phàn Kỳ: “Ha.”

Hứa Vị Trì cùng một nhóm người mặc tây trang bước ra từ trong thang máy, cũng rất nhanh đã thấy Tề Việt và Phàn Kỳ. 

Phàn Kỳ cười cười xem như chào hỏi với Hứa Vị Trì, còn tưởng rằng Hứa Vị Trì cũng sẽ đáp lại một cái mỉm cười rồi rời đi, không ngờ lại thấy anh cúi đầu nói câu gì đó với mấy người bên cạnh, rồi đi về hướng Phàn Kỳ.

Tề Việt dâng lên kích động: “Tới phiên ngoại rồi, tới phiên ngoại rồi.”

Phàn Kỳ: “……”

Thấy đám người kia đã đi về một hướng khác, mà Hứa Vị Trì cũng đã bước tới đây.

“Sao lại tới đây?” Hứa Vị Trì hỏi.

Phàn Kỳ lấy lý do rất có lệ trả lời: “Có chút việc.”

Hứa Vị Trì hướng tầm mắt xuống phía bé cưng, thuận miệng hỏi: “Đây là con của ai?”

Phàn Kỳ vuốt vuốt tóc, nói hươu nói vượn: “Con của em và Tề Việt.”

Hứa Vị Trì tức khắc sửng sốt.

Tên gia hỏa Tề Việt này còn rất phối hợp, Phàn Kỳ vừa nói dứt câu này, cậu ta vậy mà dựa cả người mình qua đây.

Nếu đứng ở góc nhìn của Hứa Vị Trì, sáng tới nhà tìm Phàn Kỳ, nhìn thấy chính là Tề Việt và Phàn Kỳ, tối tới chỗ này, nhìn thấy lại là Phàn Kỳ và Tề Việt, ở giữa còn có một đứa bé, mà đôi mắt của đứa bé này còn rất giống Phàn Kỳ.

Không nghĩ thì thôi, nghĩ tới lại thấy rất thật.

Thế nên xem ra dường như Hứa Vị Trì đã tin.

Tất nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của Phàn Kỳ thôi, bởi vì Hứa Vị Trì bỗng không nói nữa.

Ngay sau đó Phàn Kỳ rất khách khí hỏi: “Tới làm việc sao?”

Bạn xem, câu này tự nhiên như thật vậy.

Sắc mặt Hứa Vị Trì không được tốt lắm, anh nhìn mắt đứa bé, rồi trả lời: “Ừm.”

Nhưng dường như dần dần anh có chút không tin, dù sao chuyện này chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một chút, sẽ thấy sơ hở khắp nơi.

Biểu tình của Hứa Vị Trì bắt đầu có hơi nghi ngờ.

Mà đúng lúc này, Tề Việt đột nhiên lại dựa sát thêm, còn gác đầu lên vai Phàn Kỳ.

Ngữ khí của Tề Việt cũng rất âm dương quái khí: “Vì tình yêu tao cũng có thể là 1.”

Phàn Kỳ: “……”

Phàn Kỳ: “……”

Suýt chút nữa Phàn Kỳ đã cười phá lên.

Mày có bệnh hả!

Ai hỏi mày cái này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play