Cuối cùng, Khương Chỉ Ninh hỏi Hứa Vị Trì, cậu có cảm thấy tiếc không? Hứa Vị Trì chỉ trả lời một câu: “Em ấy tiêu sái hơn tôi nhiều.”
Bên ngoài đã tạnh mưa, trời cũng tối dần.
Nghỉ ngơi một buổi chiều, đến giờ cơm, Khương Chỉ Ninh lại đón mọi người xuống ăn cơm.
Nếu đã chơi ở biển, tất nhiên không thể thiếu hải sản.
Khương Chỉ Ninh mang mọi người tới một nhà hàng nửa tự phục vụ, một số món ăn đã được bày biện sẵn, một số khác thì vẫn đang làm. Cũng giống lúc chiều, Khương Chỉ Ninh nói mọi người ai hứng thú thì có thể đến phòng bếp trải nghiệm cách làm hải sản.
Vốn dĩ Phàn Kỳ không định đi, nhưng Hứa Vị Trì lại đi.
Hứa Vị Trì đi cũng chẳng phải chuyện gì to tát, vấn đề là Tiểu Lam cũng đi theo.
Cho nên, đương nhiên rồi, Phàn Kỳ cũng đi luôn.
Vừa mới vào bên trong nhà hàng, Phàn Kỳ thấy Tiểu Lam đang kè kè đi theo Hứa Vị Trì. Phàn Kỳ đi thẳng qua, Hứa Vị Trì thấy cậu đi tới thì đưa mắt nhìn, sau đó dịch qua bên cạnh một chút.
Ăn ý không phải ở chỗ này, mà là ở đoạn đằng sau kìa. Hứa Vị Trì vừa dịch một cái, Phàn Kỳ được lập tức bước tới đứng vào, hành động lưu loát mượt mà cực kỳ. Còn Tiểu Lam bị Phàn Kỳ chắn lại, đành dừng ở phía sau.
Phàn Kỳ nhàn nhạn liếc mắt nhìn Tiểu Lam một cái.
Hứa Vị Trì hỏi Phàn Kỳ: “Em còn thích ăn tôm hùm đất không?”
Phàn Kỳ gật đầu: “Vẫn thích.”
Nói xong Phàn Kỳ mới phát hiện có một thùng tôm hùm đất bên chân đầu bếp.
Phàn Kỳ đang định lên tiếng, Tiểu Lam đột nhiên chen vào một câu: “Tôi cũng thích ăn tôm hùm đất.”
Phàn Kỳ cực kỳ không khách khí mà trợn mắt, ai hỏi cô?
Đang lúc nói chuyện, đầu bếp vớt một con cá từ trong bể ra, con cá giãy đành đạch khiến một ít nước bắn tung tóe. Phàn Kỳ và Hứa Vị Trì đồng thời lùi về phía sau một bước, lại nghe được tiếng Tiểu Lam thét ở đằng sau.
Đầu bếp cười: “Đừng sợ.”
Vừa dứt lời, “bang” một tiếng, đầu bếp đã gõ con cá ngắc ngoải.
“A~~” Tiểu Lam thấy thế, giọng càng trở nên mềm nhũn, còn dùng ánh mắt đáng thương nhìn con cá trên thớt: “Cá cũng có tim mà.”
Phàn Kỳ lập tức bổ sung: “Đúng rồi, còn có mấy thứ nội tạng khác nữa, chú đầu bếp ơi chú nhớ rửa sạch đó nha!”
Đầu bếp múa dao đẹp như vẽ, lớn tiếng trả lời: “Không thành vấn đề!”
Bên này không có phản ứng gì, chỉ có Khương Chỉ Ninh cách đó mấy mét đột nhiên cười phá lên như được mùa.
Có lẽ Tiểu Lam cảm thấy không có gì thú vị nên đành héo úa rời khỏi bếp. Không bao lâu sau, vị trí của Tiểu Lam đã bị Khương Chỉ Ninh chiếm lĩnh.
Khương Chỉ Ninh nói với Phàn Kỳ: “Sao hôm nay tôi thấy cậu cứ như cố tình gây chuyện với Hiểu Hiểu thế?”
Phàn Kỳ thắc mắc: “Hiểu Hiểu là ai?”
Khương Chỉ Ninh: “Alice đó.”
Phàn Kỳ cười: “Anh bổ sung cái tên tiếng Anh này là có ý gì gì đó lắm đấy.”
Khương Chỉ Ninh nhún vai buông tay, dùng giọng điệu “tôi có ý đó đấy” nhưng miệng lại nói: “Tôi không có ý đó.”
Khương Chỉ Ninh nói xong thì hơi dời tầm mắt một chút, nhìn sang bên cạnh Phàn Kỳ: “Cậu nhìn tôi như thế làm gì? Tôi có làm cái gì đâu?”
Phàn Kỳ quay đầu, thấy Hứa Vị Trì đang xem cá.
Sau khi đi dạo hết một vòng, mọi người trong bếp đều đã rời đi, chỉ còn một mình Hứa Vị Trì vẫn kiên nhẫn cố chấp đợi tiếp.
Có lẽ trong chín năm không gặp, tự nhiên Hứa Vị Trì thích nấu ăn. Nhớ trước đây, Hứa Vị Trì vẫn là tên ngốc chỉ biết nấu mỗi món canh trứng.
Chờ đến khi tôm hùm đất được đặt lên bàn, Hứa Vị Trì mới rời khỏi bếp, lại lần nữa hòa vào nhóm người đang xôm tụ bên ngoài ngoại trừ Tiểu Lam.
Đúng vậy, Phàn Kỳ đúng là đang gây sự với Tiểu Lam đấy!
Nhưng gây sự này cũng không phải là đơn phương gây sự, mà là Tiểu Lam cũng đang cố tình kiếm chuyện với cậu. Mấy người nhìn coi, bây giờ, cô ta nhân lúc Hứa Vị Trì không chú ý, rót cho Hứa Vị Trì một ly rượu, ánh mắt nhìn Phàn Kỳ đắc ý như muốn phi thăng.
Đúng là nực cười!
Lúc đầu mọi người còn nói chuyện rôm rả, sau đó đồ ăn trên bàn càng lúc càng nhiều, mọi người cũng bắt đầu tập trung vào chuyên môn.
Tối nay Phàn Kỳ ngồi bên cạnh Hứa Vị Trì, mà Tề Việt và Chu Tiêu Đằng lại ngồi đối diện bọn họ. Góc nhìn này đúng là cực kỳ tiện để xem hai người đối diện ân ân ái ái.
Haha, hai tên chó này, lại bắt đầu rải cẩu lương, đúng là coi trời bằng vung mà!
Một lúc sau, Tề Việt đột nhiên nhớ tới mục đích dẫn Phàn Kỳ tới đây hôm nay.
“Đúng rồi Phàn Kỳ,” Tề Việt ngẩng đầu hỏi: “Bộ phim《 Người thứ hai 》của mày khi nào chiếu thế?”
Phàn Kỳ nói: “Ngày 20 tháng này.”
Tề Việt: “Nhanh thế.”
Bên này Tề Việt vừa nói xong, Khương Chỉ Ninh ngồi bên cạnh Hứa Vị Trì đã hỏi: “Tên phim nghe quen thế nhỉ, đạo diễn là ai vậy?”
Phàn Kỳ: “Là đạo diễn Phan Nam.”
Khương Chỉ Ninh à một tiếng: “Mối quan hệ của tôi với anh ta cũng tốt lắm đó. Ấy, từ từ, hôm trước cậu ta mới nói với tôi nam chính của bộ phim này rất giỏi, còn định giới thiệu cho tôi.” Khương Chỉ Ninh hỏi Phàn Kỳ: “Cậu là nam chính à?”
Phàn Kỳ gật đầu: “Phải, là tôi đó.”
Khương Chỉ Ninh cực kỳ phấn khích: “Ồ, trùng hợp thế! Lại đây, chúng ta thêm WeChat đi.”
Phàn Kỳ cúi đầu, nhìn thấy một đĩa tôm hùm đất mà Hứa Vị Trì đã lột sạch sẽ ngay ngắn.
Nghị lực lên, nghị lực lên!!!
“Muốn!” Phàn Kỳ cười hề hề lấy lòng Hứa Vị Trì: “Anh ơi, anh tốt với em quá điiiiiiiiiiiiii~~!”
Nói xong, cậu còn cầm đĩa tôm đứng lên, cố tình lắc lư trước mặt Tiểu Lam một chút.
Khương Chỉ Ninh lại bắt đầu cười ngả nghiêng, còn đặt tay lên cổ tay Hứa Vị Trì: “Cậu ấy cũng thật là, cứ như con giun trong huyệt cười của tôi vậy. Sao cậu ấy lại thú vị thế không biết.”
Phàn Kỳ ngồi xuống: “Tôi thú vị sao anh không hỏi tôi, lại đi hỏi Hứa Vị Trì làm gì?”
Nghe vậy, Khương Chỉ Ninh hỏi Phàn Kỳ: “Sao cậu lại thú vị thế không biết?”
Phàn Kỳ nghe xong lại quay đầu hỏi Hứa Vị Trì: “Sao em lại thú vị thế anh nhở?”
Khương Chỉ Ninh: “Ha ha ha ha ha.”
Phàn Kỳ rất hoang mang, có khi nào cậu là con giun ở huyệt cười của Khương Chỉ Ninh thật không? Cái này thì có gì buồn cười?
Cũng không cần khoe khoang nhiều, nhiêu đó là đủ thu tay rồi, Phàn Kỳ bắt đầu tập trung ăn tôm hùm. Được một lúc, Tề Việt gửi cho cậu một tin nhắn.
Tề Việt: Người anh em, mày không thích Hiểu Hiểu à?
Phàn Kỳ bất đắc dĩ: Giờ mày mới thấy hả?
Tề Việt hỏi: Sao thế?
Phàn Kỳ: Mày hỏi xem anh yêu của mày có thích Hiểu Hiểu không?
Sau khi nhắn xong, Phàn Kỳ thấy Tề Việt nhỏ giọng nói mấy câu với Chu Tiêu Đằng, sau đó điện thoại cậu lại sáng lên.
Tề Việt: Hóa ra cả hai người đều không thích cô ấy à.
Tề Việt: À! Thật ra hôm nay, tao đã biết trước là cô ấy định đến cướp Tuyệt Minh về, nhưng tao nhìn cổ cả ngày nay cũng không có làm cái gì với Tuyệt Minh cả, tao còn tưởng tao hiểu lầm chứ.
Tề Việt: Nhất quyết không được để cô ta cuỗm mất anh trai WC của mày được!
Phàn Kỳ: Cái này thì mày không cần lo, mày nhìn coi anh trai WC có để ý cô ta không?
Tề Việt: Vậy hôm nay mày lo lắng thế làm gì?
Phàn Kỳ trừng mắt nhìn Tề Việt, sau đó mở WeChat nhắn cho Chu Tiêu Đằng.
Phàn Kỳ: Cậu dạy dỗ lại tên ngốc nhà cậu đàng hoàng cho tớ.
Chu Tiêu Đằng: Ô kê ô kê.
Chu Tiêu Đằng: Cậu cố lên.
Phàn Kỳ: ?? Cố cái gì cơ?
Chu Tiêu Đằng không đáp lại ngay mà ngẩng đầu nhìn Phàn Kỳ, điên cuồng hất hất cằm về phía Hứa Vị Trì.
Chu Tiêu Đằng: Tớ thấy hết rồi nhá, hôm nay tớ quan sát thì thấy cái anh chàng Hứa Vị Trì này đã nhìn trộm cậu ít nhất cũng phải 100 lần, còn lặng lẽ bóc tôm cho cậu nữa, khiến tớ cũng phải lột cho Tề Việt đây này.
Chu Tiêu Đằng: Còn nữa, tớ nghe nói đó là anh của Hứa Dục phải không.
Chu Tiêu Đằng: Thu phục được anh ấy rồi, nhớ xin giúp tụi tớ vé concert của Hứa Dục với, vé của cậu ấy khó giành quá.
Phàn Kỳ: …
Câu chuyện phiếm ngắn ngủi kết thúc, Phàn Kỳ cất điện thoại vào.
Cậu tiếp tục cúi đầu ăn uống, nhưng không đến một phút, cậu thật sự nhịn không nổi nữa, lại mở WeChat của Chu Tiêu Đằng.
“Cái anh chàng Hứa Vị Trì này đã nhìn trộm cậu ít nhất cũng phải 100 lần”
“Còn lặng lẽ bóc tôm cho cậu nữa”
Phàn Kỳ nhìn chằm chằm hai câu này, nhìn đi nhìn lại, tự nhiên cười rộ lên.
Cười xong lại lập tức ngậm niệng, trộm đưa mắt nhìn xung quanh, thấy không ai nhìn mình, lại cúi đầu xem điện thoại lần nữa.
“100 lần”
“100 lần”
Một bên, Phàn Kỳ cảm thấy tên Chu Tiêu Đằng bình thường rất khoa trương, nên mấy lời này chắc chỉ là phóng đại thôi.
Nhưng một bên khác, Phàn Kỳ lại cảm thấy, không thể nào, không có lửa làm sao có khói.
Cứ nghĩ đến chuyện Hứa Vị Trì đang đứng nhìn trộm cậu ở một nơi mà cậu không thấy, Phàn Kỳ vô cùng phấn khích. Hơn nữa hôm nay cậu cũng uống rất nhiều rượu, lúc này cả người đều đang lâng lâng.
Cảm giác giống như ngày còn đi học, bạn thân truyền cho cậu một tờ giấy, nói với cậu, crush của mày đang nhìn trộm mày kìa.
Uầy, hormone này 3000 năm rồi mới được cảm nhận lại.
Cảm giác lâng lâng này vẫn kéo dài mãi cho đến khi bữa cơm kết thúc.
Lúc về phòng, chuyện đầu tiên Phàn Kỳ làm chính là lấy điện thoại ra nhìn thêm lần nữa.
Cậu cảm thấy mình uống nhiều quá nên lú rồi, nếu không tại sao cứ làm cái chuyện vô nghĩa như vậy. Rõ ràng lý trí biết đây là chuyện vô nghĩa, nhưng lại không nhịn được mà mở lên xem.
Cậu xem mãi xem mãi, toàn bộ đầu óc Phàn Kỳ lúc này đều là Hứa Vị Trì.
Vì sao đã nhiều năm rồi mà ảnh vẫn đẹp trai như vậy chứ.
Còn càng ngày càng đẹp trai hơn.
Phàn Kỳ ôm ly rượu dựa vào sô pha, trong lòng cực kỳ tủi thân.
Đêm dài quá đi à, có một bông cúc nhớ mong một trái dưa leo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT