Ít nói nên không bị nói nhiều sai nhiều, đối nhân xử thế vô cùng có phong độ thân sĩ, lại còn biết tiến biết lùi, cho thấy gia giáo vô cùng tốt. Những điều này, Hứa Vị Trì đều làm được hết.
Đương nhiên không chỉ có vậy.
Hứa Vị Trì rất quan tâm đến em trai nên cũng tiện thể quan tâm đến thầy giáo của em trai, ngày nào cũng tự mình mang trái cây, trà, bánh lên, có đôi khi còn tự đem bữa khuya lên cho họ.
Đây chỉ mới là mặt ôn nhu của anh ấy, mà trong mắt Phàn Kỳ, cậu còn có thể nhìn xuyên qua đó thấy được những gì nữa?
Hầy, cậu còn thấy được cơ bắp cường tráng như ẩn như hiện của Hứa Vị Trì. Cũng chính vì phần cơ bắp này, cậu có thể không ngừng liên tưởng tới rất nhiều nơi bí ẩn khác.
Hứa Vị Trì đại khái chính là dạng người khi mặc áo thì nhìn có vẻ gầy nhưng cởi áo lại săn chắc, tỉ lệ hay đường cong cơ thể đều hoàn mỹ.
Thế nên sau khi từ từ tiếp xúc với nhau mỗi ngày, Phàn Kỳ không thể không nảy sinh ý nghĩ không an phận với anh trai này được.
Hứa Vị Trì rất dễ được yêu thích, dường như anh làm gì cũng có thể khiến người ta rung động.
Hiện tại, anh vẫn còn giữ thói quen tốt đẹp của trước kia, ít nói, lễ phép, biết lấy lùi làm tiến.
Rõ ràng hôm qua còn làm chuyện thân mật đến thế, nói với Phàn Kỳ những lời khiến người ta nóng hết cả người, nhưng bây giờ lại khách khách khí khí, cậu còn làm gì được nữa đây.
Hứa Vị Trì ngồi xuống ghế sofa đơn cách Phàn Kỳ hai mét, xạ lạ như bạn bè mới quen.
“Bị sốt không nên uống rượu.”Hứa Vị Trì vừa nói vừa lấy thuốc trong túi ra.
Hứa Vị Trì nhíu mày nhín tay của Phàn Kỳ: “Tay em làm sao thế?”
Phàn Kỳ chỉ nói: “Đau.”
Vừa nhìn là biết giả vờ, Hứa Vị Trì thầm nghĩ nửa giây rồi lập tức đứng dậy, đến ngồi cạnh Phàn Kỳ, nhưng vẫn chừa ra một khoảng trống vừa đủ cho một người ở giữa.
Hai tay Phàn Kỳ đút vào túi, chờ anh giúp mình uống nước
Hứa Vị Trì kê ly đến bên miệng Phàn Kỳ, Phàn Kỳ chu môi, để nước thuận thế chảy vào.
Thật ra động tác đút nước này không hề giúp người ta dễ uống hơn chút nào, nếu phối hợp không tốt ngược lại còn làm mọi thứ khó khăn hơn, cậu uống hai ngụm xong lập tức không muốn uống nữa.
Đúng lúc này cậu nhìn thấy bên ngoài ban công thò ra một cái đầu.
Phàn Kỳ chớp mắt một cái.
Dưới góc nhìn của Tề Việt hiện tại, Hứa Vị Trì đưa lưng về phía hắn, đầu anh và đầu Phàn Kỳ hơi chéo nhau, trông cực kì giống như hai người đang trao nhau một nụ hôn thắm thiết vậy.
Dù sao cơ thể này đã không còn là cơ thể hồi 19 tuổi nữa, đã khỏe hơn rất nhiều rồi. Lần phát sốt này không khó chịu như lúc đó nữa, thậm chí một chút cảm giác cũng không có.
Mà cũng có thể là do cảm giác đau mông đã lấn át tất cả, những đau đớn khác trên cơ thể đều trở thành phù du.
Nhwung nghĩ tới một chuyện khác, cậu lại đẩy ly ra: “Không phải anh ra sân bay rồi à?” Phàn Kỳ nói xong thoáng nở nụ cười: “Có phải vì em nên anh quay lại đúng không?”
Vậy thì mở to mắt ra mà nhìn đi, anh ấy đã đi rồi.
Cậu của trước kia đúng thật là cứ nghe thấy Hứa Vị Trì đi công tác là sẽ không vui, nhưng không muốn ảnh hưởng đến công việc nên cứ phải cố kiềm nén lại.
Nhưng cậu cũng không để sự không vui của mình nghẹn trong lòng mãi được, vậy nên cậu cứ thích kéo Hứa Vị Trì không vui chung.
Trọng điểm là Hứa Vị Trì cũng hùa theo cậu.
Phàn Kỳ cũng rất để ý sắc mặt của anh, thấy chọc được thì mới chọc, quậy phá cũng biết thu tay đúng lúc, lại cứ bám lấy Hứa Vị Trì mà gọi anh ơi anh à, đến Hứa Vị Trì cũng không có cách nào trị được cậu.
Thanh xuân là những kỷ niệm không thể nguôi ngoai.
Kẻ nào càng nhớ nhung thì càng khó xử.
Đau, đau thấu tâm can.
Một người đàn ông trưởng thành 28 tuổi nhớ lại tuổi 19 kém cỏi của chính mình, không khỏi có đôi phần thổn thức.
Vì vậy Phàn Kỳ ngồi trên ghế sofa, phiền muộn mà thở dài.
Chỉ là cậu cũng không ngồi thổn thức được bao lâu, cái người cứ liên tục nhìm trộm trên sân thượng đã kéo cửa sổ sát đất ra đi vào.
Tề Việt không thể tin được nhìn cậu: “Lợi hại, lợi hại, cơ thể mày đúng là dễ buồn dễ bệnh ghê.”
Phàn Kỳ nhún vai.
Tề Việt nói tiếp: “Hồi đó tao cứ tưởng mày chẳng qua là tùy tiện yêu đương một chút thôi, tại tao thấy mày nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ quá. Tao còn nhủ bụng, hai người bên nhau có hơn một tháng, chắc mày cũng chẳng để ý gì đâu”. Tề Việt lại lắc đầu: “Nhưng mà, mày thậm chí còn xăm tên anh ta lên lưng, này cũng đã đủ nói rõ rồi, sao tao lại không nghĩ ra chứ?”
Phàn Kỳ ha ha một tiếng: “Cũng đâu có khoa trương tới vậy, xăm hình chủ yếu là vì…” Phàn Kỳ nghĩ ngợi, hạ giọng: “Bị chập dây thần kinh nào đó thôi.”
Tề Việt nhướng mày: “Vậy đi xóa đi.”
Phàn Kỳ: “Đau lắm.”
Tề Việt vẻ mặt kiểu tôi nhìn thấu ánh mắt của cậu: “Mày mà cũng sợ đau hả?”
Phàn Kỳ mặt không đổi sắc tim không đập: “Sợ chứ sao không mày.”
Lúc trước cậu với Hứa Vị Trì có thể tiến tới mức đó hoàn toàn là nhờ vào sự tấn công nhiệt tình của cậu.
Sau lần nhất kiến chung tình đó thật ra Phàn Kỳ cũng không làm gì cả.
Dù sao mình tới là để làm gia sư chứ không phải tới để yêu đương. Vậy nên hôm đó sau khi uống ly nước của Hứa Vị Trì, trả lời anh một vài vấn đề về tình trạng cơ bản, cậu lập tức thu lại tâm tư, sau đó được đưa đến gặp em trai Hứa Vị Trì, chính là Hứa Dục.
Vừa thành thật vừa an phận.
Lúc hai người lên lầu, Hứa Dục đang luyện đàn dương cầm, cậu nhóc thấy hai người đi lên thì vô cùng lễ phép đứng dậy.
Ầu lại thêm một thằng nhóc đẹp trai nữa này, gen nhà này tốt thật, đó là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Phàn Kỳ khi ấy.
Trước khi đến đây, Phàn Kỳ đã tìm hiểu về cậu em trai này. Đang học học kỳ II lớp 10, sau khi kết thúc năm học, tiếng anh không giỏi lắm nhưng lại rất yêu âm nhạc, cũng thích ca hát.