Con hẻm sâu và tối, cô cứu người không nên cứu, chọc phải người không nên chọc.
Phong Thiên Tuyển, người người đều tôn kính gọi hắn một tiếng “Phong tiên sinh”, chỉ vì không ai dám gọi thẳng tên hắn.
Hai anh em ngông cuồng tự đại của Bạch gia đều có tình ý với cô, vì vậy liền dẫn tới hứng thú của tên ác ma này.
Hắn thiết hạ bẫy rập, dụ cô từng bước rơi sâu vào bẫy.
“Tôi không phải con mồi của anh.”
“Em đương nhiên không phải.” Hắn nở một nụ cười nhàn nhạt: “Đàn bà đối với tôi chỉ là đồ chơi.”
Hắn hung mãnh như thú, hàng đêm đòi hỏi, ép cô ở dưới thân hắn trằn trọc hầu hạ.
Nửa đêm mộng về, trong màn rủ, những lời nỉ non mê man, nùng tình mật ý, thật giả lẫn lộn.
Khi trò chơi tình ái với ham muốn triền miên đau đớn từ từ không khống chế được, mới biết…
Từ đầu tới cuối, tất cả đều là một hồi tuồng diễn mà cô tỉ mỉ bày ra, cẩn thận không một kẽ hở…