Phong Thiên Tuyển sau khi bị thương vẫn ở lại Tri Cảnh viên dưỡng bệnh, dì Tô vô cùng vui vẻ, mỗi ngày đều đổi các loại món ăn khác nhau cho hắn.Thịnh Khải thích nhất tay nghề của dì Tô, mỗi ngày đều quấn quýt lấy dì Tô để dì làm món thịt viên kho tàu, Trì Hạo cũng theo đến dùng cơm, mấy ngày này, trong biệt thự thường xuyên xuất hiện bóng dáng của vài người đàn ông.
Trạm Lam sau khi tan ca trở về, liền nhìn thấy ba người đàn ông ngồi trong phòng khách. Phong Thiên Tuyển và Trì Hạo thì không tồi, chủ yếu là Thịnh Khải, cô cùng hắn đều vừa nhìn đã ghét nhau, Trạm Lam dứt khoát đi thẳng vào phòng bếp.
Dì Tô đang thu dọn ở trong bếp, nhìn thấy cô vừa bước vào liền mở tủ lạnh, cười nói: “Đừng uống nước đá, lạnh quá không tốt cho phụ nữ, tôi làm cho cô ly nước ép trái cây nhé.”
Trạm Lam ngượng ngùng gật đầu: “Vậy làm phiền dì Tô.”
Hứng thú lớn nhất của Dì Tô chính là ở trong phòng bếp làm ra món này món kia, lúc này ngay cả cắt quả cam cũng vô cùng chú ý, Trạm Lam thực sự rất muốn nói cho dì biết, dù sao cũng phải cho vào trong máy xay sinh tố ép thành nước, cắt đại bỏ vỏ là được rồi, nhưng nhìn Tô di cắt vỏ trái cây cực kì vui vẻ, liền nhịn xuống không mở miệng, đành phải kiên nhẫn đứng chờ ở một bên.
Lúc này, Thịnh Khải xuất hiện ở cửa phòng bếp, đột nhiên đem một bao đồ ném tới, Trạm Lam theo bản năng đưa tay tiếp lấy, nhíu mày nhìn về phía hắn.
Thịnh Khải không đếm xỉa trong mắt cô có ngọn lửa nhỏ, không nể nang phân phó: “Đây là trà Đại Hồng Bào do bạn của tôi đặc biệt đưa tới, pha mấy chén cho tôi với anh Ba nếm thử, nhanh lên chút, đừng có đứng đó mà lề mề.”
Trạm Lam trừng mắt nhìn theo bóng lưng Thịnh Khải, dì Tô lúc này đem nước trái cây đã ép xong đặt vào trong tay nàng, nói: “Thịnh tiên sinh miệng lưỡi tuy có hơi ác độc, con người thực ra không xấu, cô Giang đừng chấp nhặt với cậu ấy.”
Trạm Lam nhếch mép: “Tôi mới không thèm để ý đến anh ta.”
Dì Tô cầm lấy trà Đại Hồng Bào trong tay cô: “ Này để tôi pha cho, Phong tiên sinh rất chú ý những thứ này, pha không đúng cách khi ngài ấy uống lại nổi giận”.
“ Vâng”. Trạm Lam nói: “Cái kia đợi lát nữa tôi bưng ra cho.”
Uống hết ly nước trái cây giải nhiệt nhanh chóng, cũng vừa đúng lúc dì Tô đem trà đi pha, Trạm Lam bưng đến phòng khách, cố ý ở trước mặt Phong Thiên Tuyển và Trì Hạo để mỗi người một chén.Thịnh Khải chờ đợi, lâu quá không thấy chén của hắn, liền hỏi: “Này, kẻ gây tai họa, của tôi đâu hả?”
Trạm Lam không để ý tới hắn, giống như là mình không có nghe thấy hắn gọi, Thịnh khải trong lòng tức giận, vừa muốn phát cáu, bỗng nhiên dưới lòng bàn chân bị đạp một cái.
Hắn tức giận hướng về Trì Hạo: “Cậu lại bị động kinh à, khi không đạp tôi để làm chi?”
Trì Hạo nhìn về phía Phong thiên khuyển bĩu môi, Thịnh Khải lúc này mới nhìn sang, Phong Thiên Tuyển nhướng mày, cười như không cười nhìn hắn, Thịnh Khải bị nhìn như vậy cảm thấy sau lưng bắt đầu toát mồ hôi lạnh, cười hì hì nói : “Anh Ba, anh xem bạn của em còn tặng thuốc lá cho em, em nếm thử thấy không tồi, anh cũng thử xem, nếu như cảm thấy ngon em lại bảo hắn mang cho anh mấy hộp qua đây”.
Thịnh Khải một mực cung kính lấy thuốc lá ra, hai tay dâng lên, Phong Thiên Tuyển liếc xéo hắn một cái, rõ ràng là lười chấp nhặt với hắn, tiếp theo đó liền cầm lấy một điếu thuốc.
Mới vừa để điếu thuốc ngậm trong miệng, bỗng nhiên một bàn tay lấy điếu thuốc từ trong miệng Phong Thiên Tuyển ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT