Phong Thiên Tuyển lại giữ chặt cổ tay cô, kéo hai tay lên đỉnh đầu, một tay xoa gương mặt cô, môi ấm áp lướt trên da thịt hở bên ngoài váy của cô, một tay khác lại dò xét xuống dưới váy.
Hắn dùng đầu gối chen vào giữa hai chân cô, hàm răng sắc nhọn cắn lên da thịt ở gáy.
Trong đầu Trạm Lam trống rỗng, chỉ có thể mặc hắn đốt lửa cháy hừng hực trên người mình. Lúc này không biết người nào đi qua ở ngoài, tiếng giày cao gót giã lên nền nhà cẩm thạch bỗng nhiên kéo lý trí của cô về.
Trạm Lam lập tức nắm lấy tay hắn ở trước ngực mình đang làm càn, lắc đầu, dường như còn có vẻ làm nũng: “Không nên ở đây…”
Phong Thiên Tuyển dừng lại, nhìn cô chăm chú, hàm răng âu yếm dái tai cô: “Thật không muốn cứ buông tha em thế này.” Nói xong, hít sâu, ngăn chặn sự kích động trong cơ thể rồi mới chậm rãi buông cô ra, lùi lại một bước.
Được tự do rồi, toàn thân cô mệt mỏi tựa trên cánh cửa.
Hắn điều chỉnh rất mau, tùy tiện cào lại mái tóc hơi rối, mở cửa, trước khi đi không quên quay đầu lại, cười tà nói với cô: “Trở lại sẽ cho em một bài học.”
Hai gò má Trạm Lam vốn đỏ ửng, lúc này lại bị đốt càng nóng lên.
Sau khi Phong Thiên Tuyển rời đi một lúc, Trạm Lam mới đi vào hội trường lần nữa. Nhìn thấy cô, Cao Vĩ thở phào nhẹ nhõm: “Tìm được cô rồi, nếu cô còn chưa xuất hiện chắc tôi phải gọi điện báo cảnh sát mất.”
Trạm Lam nói: “Xin lỗi, lần đầu tiên tham gia nên tôi chưa quen lắm, vì thế ra vườn hoa đi dạo một lúc.”
“Ừ, không sao đâu, chỉ cần cô không chạy mất là được rồi.” Lúc này Cao Vĩ mới để ý tới môi cô: “Này, Trạm Lam, miệng cô bị làm sao vậy?”
Sắc mặt cô ửng đỏ, xấu hổ nói: “Bị muỗi đốt ấy mà.”
Nói xong, cô cảm thấy có người nhìn mình, ngước mắt lên lại bắt gặp Phong Thiên Tuyển.
Hắn cách cô không xa, đáy mắt ẩn chứa ý cười tà ác, không biết hắn có nghe được cô và Cao Vĩ nói chuyện không.
Cao Vĩ không biết nên thành thật gật đầu: “Đúng rồi, gần đây thời tiết nóng nực, trong vườn hoa rất nhiều muỗi.”
Dường như Trạm Lam nghe thấy tiếng cười khẽ của Phong Thiên Tuyển, cô rũ mắt xuống, cố nhịn xúc động muốn chặn miệng Cao Vĩ lại.
Buổi tiệc kết thúc , Cao Vĩ nói muốn đưa cô về nhà, Trạm Lam khéo léo từ chối. Cô tùy tiện lấy cớ, nói vừa gặp được người quen, đợi một lúc về cùng nhau, Cao Vĩ không nghi ngờ nên về trước.
Tới khi mọi người về gần hết, Trạm Lam mới ra khỏi nhà hàng.
Phía bên kia đường, Phong Thiên Tuyển dựa vào cửa xe hút thuốc.
Đèn đường làm bóng hắn kéo rất dài, khói thuốc lượn lờ, ngũ quan của hắn lẫn trong làn khói cũng trở nên mơ hồ hiền lành.
Trạm Lam đến gần hắn, Phong Thiên Tuyển ngẩng đầu nhìn cô một cái, vứt điếu thuốc còn một nửa xuống đất, giẫm tàn, sau đó vươn tay về phía cô.
Cô dừng lại một lúc, bàn tay nắm chặt lại buông ra, chậm rãi đưa về phía hắn.
Lúc sắp chạm đến, dường như nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm.
Một giây sau, không biết người nào hô to: “Cẩn thận!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT