Khi xe đang vào Tri Cảnh Viên, khung cảnh quen thuộc vội vã xẹt qua trước mắt cô, Trạm Lam cũng không rõ lúc này mình đang vui hay buồn.
Dì Tô nhìn thấy cô liền nhiệt tình kéo tay cô : « Cô đã về rồi, mấy ngày nay cô không ở nhà, trong nhà giống như thiếu cái gì đó. Tiên sinh bảo hôm nay cô về, tôi lập tức chuẩn bị những món cô thích ăn nhất, đợi lúc nữa phải ăn nhiều một chút đấy. »
Lúc này Thịnh Khải thò đầu ra : « Dì Tô thật thiên vị, món cháu thích dì có chuẩn bị không ? »
Dì Tô nhìn Thịnh Khải bằng ánh mắt nhìn một đứa trẻ : « Chắc chắn là có rồi, thịt kho tàu chứ gì nữa, không quên được cái miệng tham ăn của cậu. »
Thịnh Khải cười ha ha, Phong Thiên Tuyển tiện tay đưa áo khoác cho người giúp việc, hỏi : « Trì Hạo đâu ? »
Dì Tô nói : « Trì tiên sinh có việc nên đã đi rồi, nói là lúc ăn cơm tối nhất định sẽ đến. »
Quả nhiên tới lúc ăn tối, dì Tô vừa dọn cơm lên bàn thì Trì Hạo đã vội vã chạy tới.
Thịnh Khải ngồi một bên lẩm bẩm : « Lỗ mũi cậu là mũi chó à ? Đồ ăn vừa bê lên đã tới, đúng giờ thật đấy. »
Trì Hạo không để ý tới hắn, lập tức ngồi xuống cạnh Thịnh Khải, gắp một đũa đầy thịt kho tàu vào bát mình, Thịnh Khải tức giận đến khóc thét.
Hai người y như hai đứa bé náo loạn một lúc, cuối cùng Thịnh Khải giành thắng lợi, gắp được chỗ thịt Trì Hạo chưa kịp ăn về bát mình.
Trạm Lam biết tình cảm hai người này nhất định rất tốt, lại không biết cũng có lúc bọn họ thân thiết như vậy, giống như anh em trong một nhà bình thường, cãi nhau ầm mĩ.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt của Trạm Lam, Trì Hạo ngẩng đầu nhìn sang, chạm vào ánh mắt cô liền mỉm cười gật đầu, coi như chào hỏi.
Mặc dù hành động của hắn không có gì khác trước, nhưng Trạm Lam lại nhảy cảm phát hiện từ lúc cô trở lại Tri Cảnh Viên, thái độ của mọi người với cô đã thay đổi rất nhiều, hình như… đã coi cô là người một nhà.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có người nắm lấy cằm cô, kéo mặt cô sang hướng khác.
Gương mặt điển trai của Phong Thiên Tuyển xuất hiện trước mắt cô, hắn hơi nhíu mày : « Nhìn gì thế ? Cậu ta đẹp trai hơn anh à ? »
Qua hai giây, Trạm Lam mới hiểu ra ‘cậu ta’ trong miệng Phong Thiên Tuyển là Trì Hạo.
Thịnh Khải vui vẻ nói : « Ấy, anh Ba ghen rồi sao ? Trì Hạo, thằng ranh cậu hãy cẩn thận một chút, đừng có dùng bản mặt tiểu bạch kiểm của cậu đi dụ dỗ khắp nơi như thế, cẩn thận rước lấy họa đấy. »
Trì Hạo cũng cười.
Phong Thiên Tuyển không phản bác, nhìn gương mặt đỏ lên của Trạm Lam mới buông tha cô.
Hắn gắp một chút thịt vào bát Trạm Lam : « Trông em gầy quá, ăn hết cho anh ! »
Mấy ngày đi đường mệt nhọc, Trạm Lam không thấy thèm ăn chút nào, thịt cá trong bát hoàn toàn không kích thích được cô, thậm chí còn hơi buồn nôn.
Thịnh Khải thấy Trạm Lam nhăn mày thì nói : « Anh Ba, không phải bác sĩ Từ nói gần đây dạ dày của họa thủy không tốt sao, nên ăn đồ thanh đạm thôi. »
Nghe thế, Phong Thiên Tuyển cau mày, nhìn ánh mắt cầu xin của Trạm Lam, mím đôi môi mỏng, lại gắp hết thịt trong bát cô sang bát mình.
Trạm Lam cười khẽ, sau đó cảm kích liếc mắt với Thịnh Khải, người kia lại ra vẻ kiêu ngạo như chim công.
Sau bữa cơm tối, Trạm Lam về phòng tắm. Đây là lần tắm rửa thoải mái nhất của cô dạo gần đây.
Đi ra khỏi phòng tắm, bóng người trên giường suýt nữa thì dọa cô chết ngất.
Trạm Lam sững sờ đứng tại chỗ, Phong Thiên Tuyển nhìn sang, nhíu mày : « Sao thế, em định đứng ở đấy cả đêm luôn à ? »
« Sao anh lại ở đây ? » Cô hỏi.
« Không ở đây thì anh nên ở đâu ? »
Đương nhiên là ở phòng của anh. Trạm Lam nhẫn nhịn nuốt những lời này vào trong bụng.
Cô cắn môi, đi sang phía bên kia chiếc giường, vén chăn lên.
Còn chưa nằm xuống, Phong Thiên Tuyển bỗng kéo cô vào trong ngực mình, Trạm Lam kinh hô một tiếng, sau đó đấm lên lồng ngực hắn: “Anh muốn dọa em sợ chết khiếp sao?”
Trong mắt hắn đầy ý cười: “Làm sao anh nỡ chứ?”
Nói xong, hắn liền cúi đầu xuống.
Thấy Phong Thiên Tuyển sắp hôn mình, Trạm Lam vội vã dùng tay chặn môi hắn lại: “Em có việc muốn bàn bạc với anh.”
Hắn có vẻ mất hứng: “Nhất định phải nói vào lúc này sao?”
Cô nháy mắt một cái, gật đầu.
Phong Thiên Tuyển nhìn cô một lúc, thở dài: “Được rồi, em muốn nói gì?”
“Không có vì sao, anh nói không được là không được.” Hắn lại tỏ ra ngang ngược.
Trạm Lam nhìn vào mắt hắn, không biết lấy đâu ra sức, đẩy hắn ra, kéo chăn xuống giường, có vẻ tức giận nói: “Thôi quên đi.”
“Em đi đâu?” Thấy cô đang đi về phía cửa, hắn hỏi.
“Đi ngủ ở phòng khách.”
Còn chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên cô bị Phong Thiên Tuyển ôm lấy từ phía sau. Lại bị ném lên giường lần nữa, Phong Thiên Tuyển áp sát lên.
Hắn cúi đầu, cặp mắt tối đen sâu thẳm, dường như có vẻ bất đắc dĩ dung túng: “Em không thể giống như những người phụ nữ khác, ngoan ngoãn ở trong biệt thự, ngoan ngoãn tiêu tiền của anh, đừng có lúc nào cũng thích độc lập, muốn rời khỏi anh, không được sao?”
Cô cắn môi, không trả lời.
“Thôi được, còn có điều kiện gì thì nói nốt đi.”
“Không được bắt em nghỉ việc.”
“Có thể.”
“Chuyện em rời khỏi đây, anh không được tính sổ với Hân Nhã, cũng không được gây phiền phức cho cô ấy.”
“Có thể.”
“Không được hạn chế tự do của em.”
“Nhưng… vậy thì không được.” Hắn nói: “Anh có thể để em đi đâu tùy ý, nhưng phải có người đi theo. Chuyện Tạ Minh Lãng còn chưa rõ ràng, em hãy an phận một chút.”
“Vậy thì anh không được…”
“Người phụ nữ này, em đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.” Hắn cúi đầu, lập tức dùng nụ hôn cắt đứt lời cô.
Tay hắn linh hoạt chui vào trong váy ngủ của cô, cô không chống cự, để mặc hắn. Hắn hôn lên cằm cô, xương quai xanh, từ đầu đến chân, không chịu đơn giản bỏ qua cho chỗ nào, trêu chọc khiến cô rên rỉ, run lên mới chịu bỏ qua.
Hắn ngậm lấy môi cô, nước bọt giao triền, ý loạn tình mê. Trạm Lam không kìm chế được, hai tay ôm lấy cổ hắn, dâng lên chính mình. Cảm nhận được hắn kéo hai chân mình ra, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới đoạn đối thoại giữa hắn và bác sĩ Từ hôm trước, hơi sợ hãi, vươn tay ngăn cản động tác tiếp theo của hắn: “Đừng… bao…”
“Không cần.” Hắn đẩy tay cô ra, kéo lên đỉnh đầu, động thân tiến vào, cô khó chịu kêu lên một tiếng đau đớn, ngón chân cũng cuộn lại.
Có lẽ bởi vì ở trong bóng tối nên cơ thể cô trở nên vô cùng mẫn cảm. Một tay hắn đặt trên eo cô, mỗi lần rút ra sẽ đẩy cô hùa theo mình, nóng rực khảm vào càng sâu.
Tiếng thở dốc và mồ hôi đan vào nhau, giao hòa trong không gian yên tĩnh.
Lần làm tình kịch liệt này không biết kéo dài bao lâu, Trạm Lam chỉ biết chút sức lực cuối cùng của mình đã bị người đàn ông này vét sạch. Giữa lúc cô ngủ mất hình như Phong Thiên Tuyển còn chưa dừng lại.
Sáng sớm tỉnh dậy, Phong Thiên Tuyển đã đi rồi.
Trạm Lam làm vệ sinh cá nhân xong, đi xuống tầng, dì Tô vừa từ phòng bếp ra, thấy cô dậy thì cười nói: “Tiên sinh ra ngoài có việc, nói cô còn đang ngủ, bảo chúng tôi đừng đánh thức cô. Tôi chuẩn bị bữa sáng rồi, cô có muốn dùng luôn không?”
Trạm Lam lắc đầu: “Hiện giờ tôi muốn ra ngoài.”
“Vậy cũng được, tôi đi gọi Ngô Nghị lái xe đưa cô đi. Để tôi đi gói bữa sáng lại cho cô ăn trên đường.”
Không muốn làm dì Tô thất vọng, Trạm Lam cầm bách sandwich lên xe.
Ngô Nghị quay đầu lại hỏi: “Cô Giang muốn đi đâu?”
“Bệnh viện trung tâm thành phố.”
Ngô Nghị gật đầu, không hỏi nhiều, đương nhiên là Phong Thiên Tuyển đã ra lệnh.
Xe dừng lại trước cửa bệnh viện trung tâm, Trạm Lam dặn Ngô Nghị chờ mình ở trên xe, một mình cô đi thang máy tới phòng bệnh ở tầng ba.
Bên ngoài phòng bệnh, bà Hạ đang nói chuyện với bác sĩ về bệnh tình của Hạ Vũ, gần đây vì Hạ Liên Triết bị bắt nên bệnh của Hạ Vũ càng nặng hơn, bây giờ đã không thể nói chuyện được nữa, nằm liệt trên giường, khả năng hồi phục rất nhỏ.
Bà Hạ vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trạm Lam thì rất kinh ngạc.
Trạm Lam tươi cười đi tới, đưa túi hoa quả mua trên đường cho bà Hạ, mỉm cười nói: “Bác gái, cháu đến thăm bác trai.”
Bà Hạ thấy Trạm Lam, viền mắt liền đỏ lên: “Trạm Lam, không ngờ lúc này mà cháu còn quan tâm đến nhà bác.”
Trạm Lam cười, vỗ vai bà Hạ: “Dù nói thế nào thì bác cũng là người thân, đã quan tâm cho cháu suốt hai năm. Cháu đến thăm cũng là phải lẽ. Đúng rồi, bác trai đã khỏe hơn chưa?”
“Từ khi Liên Triết bị bắt, bệnh tình của ông ấy tệ lắm, chẳng tốt lên chút nào. Cháu vào trước đi, bác nói chuyện với bác sĩ xong sẽ vào.”
Trạm Lam gật đầu, đẩy cửa phòng bệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT